“Những chuyện cậu đã bao năm qua tôi chưa tìm cậu tính sổ là may rồi.”
“Kiều Kiều, mình thất nghiệp, mẹ mình lại đòi tiền, bây giờ mình cũng không có chỗ để ở.”
“Vậy thì tìm Phương Hằng đi.”
“Phương Hằng cũng không có nhà.”
“Vậy thì ra gầm cầu mà ở, mua thêm cái bát, bán thân chôn chồng, biết đâu lại phát tài.”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy, thẳng tay chặn số ta.
Nói chuyện với kẻ ngu lâu, sớm muộn cũng bị lây ngu. Kiếp trước tôi chính là bài học sống nhất.
Tránh xa “vong quỷ”, tôi cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, không chỉ công việc suôn sẻ, thậm chí đào hoa còn có dấu hiệu nở rộ.
Bây giờ ngẫm lại, tôi thực sự tin rằng, Lâm Vũ Vi chính là sao chổi ảnh hưởng đến vận mệnh của tôi.
Chắc hẳn tôi đã gánh quá nhiều nghiệp cho ta, nên kiếp trước mới không ai, còn chết thảm.
À, hoặc cũng có thể là vì tôi vừa mù vừa ngu, nên ông trời trừng tôi.
11
Cuối tuần, Giang Duệ hẹn tôi đi ăn. Tôi vui vẻ nhận lời.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Sau vài lần gặp gỡ, tôi mới phát hiện, Giang Duệ việc ngay đối diện công ty tôi, thậm chí còn sống cùng khu chung cư.
Vậy mà kiếp trước, chúng tôi đến chết cũng không gặp lại nhau.
May mà kiếp này mọi thứ đã đi đúng hướng. Người ngụp lặn trong vũng bùn chỉ có Lâm Vũ Vi, còn tôi thì đang có tương lai tươi sáng và lành mạnh.
Thoát khỏi Lâm Vũ Vi, cuộc đời tôi lẽ ra đã có thể tươi đẹp từ lâu.
Đang ăn dở bữa thì tôi nhận cuộc gọi từ ban quản lý chung cư.
Căn hộ tôi mua từ năm ngoái vẫn chưa chuyển vào ở, tôi không hiểu sao bên quản lý lại gọi cho mình.
“Cô Nam à, hàng xóm phàn nàn nhiều lần rồi, nhà ồn ào quá!”
Tôi ngẩn người:
“Tôi chưa về đó bao giờ mà?”
“Hả?”
“Cô đến xem thử đi, nhà có người ở mấy hôm rồi đấy!”
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cái tên quen thuộc.
Không lẽ là… Lâm Vũ Vi?
Lý trí bảo tôi rằng con người không thể mặt dày đến mức đó, cảm giác thì lại mách bảo rằng, dù ta có ăn * cũng chẳng tôi bất ngờ.
Thấy sắc mặt tôi thay đổi, Giang Duệ lo lắng hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Mình cần về nhà xem thử.”
Trên đường về, tôi kể lại mọi chuyện cho Giang Duệ nghe. Đôi mắt đơn thuần của ấy hiện lên vẻ nghi hoặc:
“Cô ta có thể trơ trẽn đến mức đó sao?”
“Hy vọng là không.”
Mở khóa cửa, bên trong nồng nặc mùi khó chịu, rác chất đống ngay trước cửa, quần áo vứt bừa bãi trên sofa, còn có một vệt chất lỏng không rõ lai lịch.
Trước cửa, mấy đôi giày nam nữ vứt chỏng chơ.
Thú nhồi bông tôi cất công chọn lựa bị quăng vào góc phòng, dính đầy bụi bặm.
Trong phòng ngủ, còn vang lên tiếng chuyện.
“Vũ Vi, hôm nay thèm ăn dưa hấu.”
“Lát nữa chúng ta đi mua nhé.”
Tôi tức đến nỗi suýt cứng họng.
“Lâm Vũ Vi!”
Tôi quát to một tiếng, lập tức nghe thấy tiếng lục đục hoảng loạn trong phòng ngủ. Chẳng bao lâu sau, Lâm Vũ Vi và Phương Hằng lảo đảo bước ra.
“Cậu đang gì trong nhà tôi?”
Lâm Vũ Vi đứng chết trân, còn Phương Hằng thì trợn mắt, hất hàm :
“Cậu Vũ Vi mất việc, mất nhà, để ấy ở nhờ mấy ngày thì sao?
“Hơn nữa, cậu có ở đây đâu!”
Tôi: ???
Lâm Vũ Vi nước mắt lưng tròng tôi, dường như cũng đồng với lời của Phương Hằng.
Không phải chứ?
Cô ta mất việc không phải vì mình “não đương”, trai cặp kè với bà già không thành nên bịa đặt bôi nhọ người khác sao?
Tôi chẳng buồn đôi co với bọn họ, lập tức rút điện thoại gọi thẳng cho cảnh sát.
Phương Hằng định nhào tới giật điện thoại của tôi, bị Giang Duệ ngăn lại. Nhìn dáng vẻ cao lớn của Giang Duệ, Phương Hằng chột dạ, chỉ dám đứng đó chửi rủa, không dám tay.
12
Trong đồn cảnh sát, Lâm Vũ Vi cứ khóc lóc mãi, kể lể rằng chúng tôi là thân hơn mười năm.
“Chỉ là mình với Kiều Kiều có chút hiểu lầm thôi.
“Vậy mà ấy lại tức giận đuổi mình ra khỏi nhà.”
Tôi tức đến mức suýt xông vào đánh nhau với ta ngay trong đồn.
“Cậu có biết là phạm pháp không?”
“Lâm Vũ Vi, cậu cứ chờ đấy, bồi thường tiền bạc không ít đâu.”
Phương Hằng còn định giở thói côn đồ, buông lời đe dọa tôi ngay tại đồn, bị cảnh sát nghiêm khắc phê bình. Cuối cùng, hai đứa chúng nó cụp đuôi cuốn xéo khỏi nhà tôi. Ngay trước mặt hai người, tôi đếm từng món đồ hư , tính toán tổng thiệt rõ ràng.
Lâm Vũ Vi vẫn cứ sụt sịt khóc lóc, nước mắt rơi lả chả:
“Kiều Kiều, sao cậu lại đối xử với mình như thế?
“Chúng ta không phải thân nhất sao?”
Tôi lạnh, đừng đến chuyện kiếp trước, ngay cả kiếp này, tôi cũng không muốn giữ lại một người chuyên đâm sau lưng như ta.
“Cậu lo nghĩ xem lấy tiền đâu mà đền cho tôi thì hơn.”
Lâm Vũ Vi òa khóc nức nở:
“Cậu biết rõ mình không có tiền mà.”
Đến lúc cần bồi thường thì Phương Hằng im thin thít, chẳng hé răng lấy nửa lời. Còn Lâm Vũ Vi thì chẳng hề cảm thấy Phương Hằng có gì sai, vẫn chìm đắm trong bi kịch tự vẽ ra của mình, đôi mắt như vòi nước rỉ, cho ta thêm thời gian thì chắc sẽ ngập cả khu chung cư mất thôi.
Đến khi xử lý xong mọi việc, trời đã về khuya. Giang Duệ ở bên cạnh tôi đến tận lúc đó, thật lòng mà , tôi cảm thấy hơi ngại.
Giang Duệ gãi đầu ngượng:
“Không sao đâu, ở bên cậu thì chuyện gì mình cũng .”
Anh ấy cúi người giúp tôi thắt dây an toàn:
“Mình nghĩ chúng ta thật sự rất may mắn.
“Dù bỏ lỡ bao nhiêu năm, vẫn có thể gặp lại nhau.”
Tôi ấy, khẽ mỉm .
“Ừ, đúng là không dễ dàng gì.”
Tôi đã chết một lần rồi mà. Nhìn xem, thoát khỏi “nguồn lây bệnh”, tôi vốn dĩ đã có thể có một cuộc sống tốt đẹp.
13
Trong một khoảng thời gian ngắn sau đó, tôi không còn nghe tin tức gì về Lâm Vũ Vi nữa. Tôi luôn cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản kết thúc như , tôi cũng chẳng muốn lãng phí cơ hội sống lại lần này để trả thù hai kẻ khốn nạn đó.
Sống lại một đời, tôi là để bù đắp những tiếc nuối và sống tốt hơn, chứ không phải để chìm đắm cùng rác rưởi. Với tính cách của bọn họ, tôi chỉ cần ngồi yên xem kịch, rồi sẽ đến ngày bọn họ tự chuốc lấy quả báo.
Cuối tuần về nhà dọn dẹp phòng, tôi càng cảm thấy mình đúng là một kẻ ngốc. Tống Nhu rảnh rỗi nên cũng qua giúp tôi thu dọn, ấy vẫn không thể hiểu nổi Lâm Vũ Vi.
“Tại sao Lâm Vũ Vi lại u mê Phương Hằng như ?”
Tôi chỉ nhạt, không gì. Vì Lâm Vũ Vi chính là một kẻ “não đương” chính hiệu. Đó cũng là điều gần đây tôi mới nghĩ thông suốt.
Trước đây, tôi luôn nghĩ Lâm Vũ Vi đáng thương vì mẹ ta trọng nam khinh nữ. Nhưng đáng thương cũng có mặt đáng hận. Cô ta đối xử với đàn ông và phụ nữ hoàn toàn khác nhau.
Đàn ông là để , của đàn ông mới là thứ quý giá. Còn bè cùng giới? Đều là công cụ có thể lợi dụng.
Lúc mới sống lại, tôi từng nghĩ, có thể Lâm Vũ Vi vẫn còn chút cảm chị em với tôi, chỉ là bị che mờ lý trí. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu, Lâm Vũ Vi chưa bao giờ xem tôi là bè gì cả.
Khi tôi lo lắng hết lòng vì ta, ta chỉ nghĩ đến mối của mình. Còn tôi? Chẳng qua chỉ là vật hi sinh mà thôi. Những lời tôi với ta đều bị ta mang đi kể với Phương Hằng, cuối cùng trở thành bùa đòi mạng của tôi.
Cho dù thiên lý khó thoát, ta và Phương Hằng cuối cùng cũng phải đền tội, tôi đã chết thảm rồi. Tôi may mắn sống lại, còn biết bao tốt bụng, mãi mãi không còn cơ hội nữa.
Tống Nhu thấy tôi im lặng hồi lâu, bèn lên tiếng hỏi:
“Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Mình đang nghĩ, bao giờ Lâm Vũ Vi mới trả tiền cho mình đây.”
Tống Nhu bĩu môi:
“Cậu nghĩ ngợi gì cho phí công, người ta chắc còn chẳng có ý định trả đâu.”
14
Tống Nhu không sai, sau đó Lâm Vũ Vi dường như bốc hơi khỏi thế gian. Tôi thi thoảng vẫn vô thức liếc mỗi khi đi ngang qua gầm cầu, nghĩ xem ta có thực sự theo lời tôi, cùng Phương Hằng bày trò bán nghệ ở đó không.
Đáng tiếc, chẳng thấy bóng dáng bọn họ đâu cả.
15
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Nhưng tôi lại không ngờ rằng, ta chọn cách tiếp tục bịa đặt để trả thù tôi. Có lẽ những lần tung tin đồn trước đây mang lại cho ta lợi ích không nhỏ, lần này Lâm Vũ Vi cắt ghép vài đoạn video ghi lén rồi tung lên mạng.
Tôi chỉ biết mình bị bôi nhọ trên mạng khi có đồng nghiệp nhắn tin nhắc nhở. Trong video, giọng nghẹn ngào của Lâm Vũ Vi vang lên:
“Mình cũng không biết tại sao chúng mình lại xa cách như .”
Cô ta cắt ghép những đoạn hội thoại giữa tôi và ta, dựng thành một câu chuyện hoàn toàn bịa đặt. Trong đó, tôi là kẻ phản bội , ly gián khiến ta mất việc, rồi sau đó còn đuổi ta ra khỏi nhà khi ta rơi vào cảnh khốn cùng.
Hình ảnh của tôi trong video bị cắt dựng thành một người xấu xa, lạnh lùng, độc ác. Còn Phương Hằng thì đứng bên ta, không ngừng an ủi. Mặt mày hắn ngoài đời trông bóng nhờn, nhếch nhác, mà qua bộ lọc đẹp lại trông có chút phong độ. Hai người một khóc một an ủi, một nam một nữ, trai tài sắc, câu chuyện “cẩu huyết” này nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội.
Mà tôi, lại trở thành hình mẫu điển hình của “độc ác thân”. Xem ra lần này Lâm Vũ Vi quyết định “một mất một còn”, thậm chí còn mua cả đám tài khoản marketing để dẫn dắt dư luận.
Bạn thấy sao?