Chú họ giật mình lắc đầu: “Không ! Chú chỉ có mỗi căn đó, bán rồi biết ở đâu?!”
Tôi giả vờ tiếc nuối, khuyên nhủ:
“Chú phải rõ ràng mục tiêu hiện tại là gì chứ. Muốn ấn tượng với người ta thì phải hy sinh một chút.”
“Căn nhà đó bán rồi thì nhà ở tạm, sau này nếu cưới bà chủ, người ta giàu thế, còn lo thiếu nhà nữa à?”
Ánh mắt họ sáng rực, liên tục khen tôi thông minh, nhạy bén.
Thế là ông thực sự đem nhà bán đi. Cô họ lúc ấy vẫn đang nằm viện, không hề hay biết gì cả.
Chú họ tập hợp mọi người trong họ lại, từng người một hoàn trả đầy đủ số tiền đã nợ.
Khi những tập tiền dày cộp đưa ra, tôi và với nhau, chẳng cần cũng hiểu rõ trong lòng.
Chú họ định đem số tiền còn lại gửi vào ngân hàng — không !
Tôi lập tức kéo tay ông lại, :
“Chú ơi, đàn ông mà chỉ có nội tâm thì chưa đủ đâu. Nếu là bà chủ, liệu có để ý đến một người ăn mặc luộm thuộm để khám nội tâm tốt đẹp của họ không?”
Chú họ trầm ngâm rồi gật đầu, cảm thấy tôi quá đúng.
Chiều hôm đó, ôm số tiền còn lại — mấy chục vạn — lao vào trung tâm mua sắm như cuồng phong.
Sắm đủ cả set: com-lê mấy chục triệu, giày da xịn, đồng hồ đeo hai tay, mỗi tay một chiếc hàng hiệu.
Đồng nghiệp trong xưởng thấy đều há hốc mồm:
“Lão Trình… trúng số độc đắc à?!”
Chú họ đến rạng rỡ, vô cùng đắc ý khi nghe người khác ghen tỵ.
Bề ngoài bóng bẩy đã giúp không ít sự ý — trong đó có cả “đứa con cưng” của họ.
Tôi thì nhẹ nhàng nhắc khéo:
“Mẹ cậu tuy phế rồi, bố dượng cậu giờ là đại gia đấy.”
Ban đầu, hắn không tin lời tôi.
Nhưng sau khi tận mắt thấy họ với dáng vẻ như “tổng tài xuất hiện trong phim truyền hình”, hắn đã hoàn toàn tin tưởng.
Hắn lập tức nhào tới, ôm chặt chân họ, miệng không ngừng gọi: “Bố ơi! Bố à! Bố ơi~~~” Ngọt như rót mật.
Nhưng họ lúc này đang một lòng một dạ nghĩ cách theo đuổi nữ thần trong mộng,
sao có thể để bên cạnh xuất hiện thêm một đứa con?
Cái thằng con đó chẳng phải là vết nhơ trong cuộc đời ông ta sao?
Chú họ tức đến mức gào lên: “Cút! Cút! Thằng ngu nhà ai đấy? Tao không phải ba mày!”
Vậy mà “đứa con quý” vẫn ôm chặt chân không buông.
Công nhân trong xưởng kéo tới xem ngày càng đông, ngay cả bà chủ xưởng cũng ý đến.
Chú họ thấy thì luống cuống, lập tức đá một phát vào người thằng kia: “Tao không quen mày! Cút đi, không tao gọi công an đấy!”
Thằng kia nghe đến gọi công an thì phản ứng liền — vì chuyện cờ bạc, nó là khách quen của đồn.
Nó lập tức nhặt lấy cây gậy gần đó, đập thẳng lên người họ không chút do dự.
Chú họ già rồi, sao địch nổi thanh niên lực lưỡng.
Thêm nữa, ông ta còn xót bộ vest mười mấy triệu trên người, né bên này tránh bên kia, cuối cùng bị đánh gãy cả chân.
Bộ vest hàng hiệu cũng bị máu nhuộm thành mảnh giẻ rách.
Ở bệnh viện, khi họ thấy họ bị đánh đến gần như liệt nửa người, ta lại mừng rỡ.
Cứ tưởng đứa con quý vì thương mẹ mà thay bà trả thù.
Nhưng tôi với thằng con đó: “Là mẹ mày năm đó chọn gả cho người giàu, chê mày là gánh nặng, mới bỏ rơi mày.”
“Nếu không thì giờ mày đâu có thành ra thế này.”
Không ngờ thằng kia nghe xong liền xông thẳng đến bệnh viện.
Mấy năm không gặp con, họ còn chưa kịp vui mừng thì… đã bị đâm liên tiếp mấy nhát dao.
Ánh mắt kinh ngạc của ta rất nhanh đã tối sầm lại.
Sau đó tôi dẫn cảnh sát đến bệnh viện, bắt ngay tên con quý với đôi tay đầy máu.
Mấy ngày sau, nhờ cấp cứu kịp thời, họ mới vớt vát mạng sống.
Nhưng cả đời này, ta sẽ phải sống trong cảnh liệt giường, mãi mãi cần người chăm sóc.
Mà ai sẽ chăm sóc cho ta đây?
Nghĩ tới đó, tôi khẽ nở nụ .
Những uất hận đè nén bao năm qua cuối cùng cũng giải thoát.
Tôi xách một ký đào lông đến bệnh viện.
Cô họ tôi bằng ánh mắt đầy thù hận, nghiến răng gầm lên: “Hóa ra là mày… Trình Thanh Thanh!”
“Là cháu đây, không ngờ chứ?” — Tôi cầm lên một quả đào.
Ngay lúc ta định gì đó, tôi ấn quả đào vào miệng , xoay đi xoay lại, để lớp lông mịn của nó cọ sạch cả mặt ta.
“Tôi biết định hỏi gì… vì sao tôi đúng không? Nhưng không phải , là báo thù đấy, họ à.”
“Cô muốn dùng cái thai song sinh trong bụng để tống tiền nhà tôi, thế thì tôi cũng có quyền đòi lại một chút, đúng không?”
Trên gương mặt ta giờ đã chẳng còn nổi biểu cảm gì rõ ràng, vì lớp lông đào ta ngứa rát đến mức tự cào rách mặt mình.
Tôi cúi xuống, thì thầm bên tai: “Cái thai mang — chính tay đã khiến nó chết đi.”
“Còn đứa con trai duy nhất — giờ cũng vào tù rồi. Cả đời này e là không ra đâu.”
Cô ta gào rú, giãy giụa, muốn nhào tới xé xác tôi. Nhưng ta liệt rồi mà, còn nhúc nhích sao?
Nhìn bộ dạng thê thảm của ta, tôi càng tin: Ác giả thì ác báo là hoàn toàn có thật.
Chân của họ cũng không còn khả năng chữa lành, đời này đừng mơ đứng dậy lần nữa.
Hai kẻ đó… chỉ còn đợi chết.
Thật ra, nếu tôi tống họ vào tù, hay khiến gia đình họ tan nát, tôi vẫn thấy chưa đủ.
Kiếp trước, họ khiến nhà tôi tàn lụi, đau đớn đến tận xương tủy.
Nên kiếp này, tôi muốn họ phải mất đi những thứ mình khao khát nhất.
Tôi muốn họ thất vọng — rồi tuyệt vọng. Tôi muốn mỗi ngày trôi qua với họ đều tăm tối, khổ sở đến mức sống chẳng bằng chết.
Chỉ có một cuộc đời như … mới là quả báo xứng đáng với họ.
Làm xong mọi chuyện, tôi trở về nhà.
Từ phía sau, tôi ôm lấy mẹ — người đang bận rộn trong bếp.
Mẹ hiền lành, cắt cho tôi miếng giăm bông mà tôi thích nhất, đưa tận miệng.
Tuyệt thật. Tóc mẹ vẫn chưa bạc, bàn tay mẹ cũng chưa bị chai cứng.
Mọi thứ… vẫn nguyên vẹn như ban đầu.
Tôi không kể với mẹ về cách tôi trả thù nhà họ.
Những chuyện đó, những con người đó, nên đi đến cái kết mà họ đáng phải nhận.
Còn mẹ tôi — người lương thiện nhất đời này — chỉ nên sống một cuộc đời bình yên, không lo nghĩ, không đau khổ.
Gia đình chúng tôi… sẽ ngày càng hạnh phúc. Ấm áp. An yên.
Như ánh nắng mùa đông len qua tán lá — dịu dàng mà rực rỡ.
(Hết)
Bạn thấy sao?