Nhưng ngay ngày đầu tiên đi ở xưởng, đã thay đổi suy nghĩ. Quyết tâm việc đàng hoàng, thậm chí không dám đi trễ lần nào.
Vì… bà chủ xưởng rất xinh.
Không chỉ xinh, ấy còn rất tốt bụng. Mỗi sáng đều đích thân phát bữa sáng cho công nhân.
Cô ấy : “Buổi sáng là lúc quan trọng nhất trong ngày. Ăn sáng no, tinh thần mới tỉnh táo, việc cả ngày mới hiệu quả.”
Câu đó khiến họ đứng ngẩn người thật lâu.
Vì từ trước đến nay, chưa bao giờ ăn bữa sáng do họ . Chỉ toàn là đồ ăn thừa của ta hoặc đồ gọi ngoài.
Khi bà chủ phát đồ ăn sáng, ánh nắng buổi sớm len qua mái tóc xoăn nhẹ của ấy,
rọi thẳng vào tim .
“Đại Vĩ? Nghĩ gì đấy, nhận đồ ăn đi nào.” Bà chủ .
Chú họ lúng túng lau mồ hôi trong lòng bàn tay, hai tay run run nhận lấy phần ăn.
Lúc đó, thật sự hy vọng… sáng nào cũng có thể bắt đầu như thế này, ngọt ngào và ấm áp.
Nhưng mà… ánh trăng trên cao, sao lại soi xuống rãnh nước bẩn đây?
Những biểu hiện bất thường gần đây của họ khiến người ở nhà bắt đầu nghi ngờ.
“Trình Đại Vĩ, tôi cho biết, mau xử lý cho dứt điểm đi! Để bụng to quá rồi sẽ nguy hiểm đó!”
Xử lý?
Tất nhiên là phải xử lý rồi. Tốt nhất là đừng để lại gì hết.
Trong đầu giờ chỉ có hình ảnh đóa hồng dịu dàng mang tên bà chủ xưởng.
Chú không muốn trong “vườn hoa” của mình mọc ra một đám cỏ hoang xấu xí như thế.
Trên tầng bắt đầu có tiếng cãi vã, rồi dần dần chuyển thành âm thanh đồ đạc rơi vỡ.
Cô họ giờ cũng không còn rảnh rỗi để chăm chăm theo dõi nhà tôi nữa. Chính nhà ta đã rối tung rối mù lên rồi.
Nhưng so với những khổ đau mà nhà tôi từng trải qua ở kiếp trước, chút chuyện đó đã là gì?
Cô ta không mê tiền sao? Tôi sẽ không để ta đạt như ý, mà còn để ta tận mắt chứng kiến thứ mình coi trọng nhất bị mất đi.
Đến khi không thể cứu vãn nữa, ta sẽ cảm thấy thế nào?
Cô họ ngồi thẫn thờ trước hộp đồ ăn ngoài còn chưa ăn hết ở cửa. Vì không còn muốn ăn thức ăn thừa của ta nữa.
Tôi ánh mắt trống rỗng của ta, thăm dò:
“Cô ơi, có thấy dạo này hơi kỳ kỳ không?”
Một khi hạt giống nghi ngờ đã gieo, nó sẽ như bồ công trong gió, bay đi khắp nơi, không thể thu lại nữa.
Giờ họ viện đủ lý do để không về nhà ăn trưa. Cô họ càng mắng, lại càng tránh xa.
Cô không hiểu nổi mình đã gì sai.
Trước đây, luôn nghe lời răm rắp, giờ thì hoàn toàn coi như không tồn tại.
Bụng ngày càng lớn, nội tiết thay đổi khiến hay rơi nước mắt mà điều đó chỉ càng khiến thêm chán ghét.
Trưa hôm đó, trời đổ mưa như trút nước.
Chú họ trên đường tan ca, không cẩn thận bị trượt ngã, đầu gối rách toạc, đúng lúc bà chủ lái xe ngang qua và thấy.
Bà chủ xưởng chủ đưa họ về tận nhà.
Xe đã rời đi rồi, mà vẫn còn đứng ngẩn ngơ ở cầu thang, lưu luyến theo.
Tôi đang chuẩn bị lên lầu thì đúng lúc bắt gặp cảnh đó.
Tôi tiến lại, vỗ vai họ một cái, ông giật mình thót.
“Chú à, con thấy bà chủ có vẻ thích đấy?” Tôi toe hỏi.
Chú đỏ cả mặt, lúng túng bảo tôi đừng bậy.
“Con thật mà. Nếu không thích , sao ấy lại chỉ đưa mỗi về? Không phải ai ấy cũng thế đâu.”
Chú họ gãi đầu ngượng ngùng, vừa xua tay vừa bảo tôi “đi đi đi”.
Thấy cái điệu bộ luống cuống của ông, tôi biết — thời cơ đến rồi.
Cô họ đứng ở đầu cầu thang không biết từ lúc nào, mặt tái mét, chằm chằm vào họ.
Tôi lè lưỡi rồi nhanh chóng chạy về nhà.
Sân khấu chính sắp bắt đầu rồi đây.
Tôi đứng trên ban công tưới cây, nghiêng người vừa đủ để thấy phòng ngủ nhà họ.
Bên trong, không khí như sắp nổ tung.
“Cái vừa đưa về, trông giàu có nhỉ!” — họ với giọng mỉa mai.
Đáng tiếc là họ chẳng nhận ra ẩn ý, chỉ hớn hở đáp:
“Bà chủ xưởng bọn đấy, vừa đẹp vừa giỏi. Đi xe sang, ở biệt thự, giàu là phải rồi!”
Từng lời như dao cứa vào lòng họ.
Vậy mà họ vẫn hồn nhiên, không nhận ra sắc mặt vợ mình đã đen như than.
Chỉ ông thôi, ta cũng đoán ngay nguyên nhân của những thay đổi gần đây.
Tất cả là tại người phụ nữ đó!
Cô họ lạnh lùng : “Vậy thì tranh thủ hẹn bà chủ đến nhà một chuyến đi.”
Chú họ đang việc bỗng dừng lại, ngơ ngác hỏi: “Em định gì ?”
“Nếu ta giàu như thế, thì chẳng phải nên để ta ‘giải quyết’ cái thứ trong bụng em luôn cho rồi à?”
Cô ta gằn từng chữ, ánh mắt găm thẳng vào họ, muốn phản ứng thật sự từ ông.
Quả nhiên, họ lập tức nổi đóa, bật dậy gào lên:
“Cô điên rồi hả?! Cô đúng là đồ thần kinh!”
Biết trước sẽ có kết cục đó, họ chẳng thèm giấu nữa, trực tiếp trở mặt:
“Tôi biết ngay mà! Hễ nhắc đến con tiện đó là xót ngay! Hai người đã qua lại từ đời nào rồi đúng không?! Anh còn mặt mũi nào tôi nữa không?!”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?