“Người lớn đang chuyện, cháu xen vào cái gì mà xen!”
Tôi tỏ vẻ ấm ức, dụi mắt, giọng run run:
“Cháu đâu có cố ý… cháu chỉ thấy trong nhóm gia đình có viết ‘cảm ơn mọi người đã giúp đỡ’, Cháu tưởng là… định trả tiền cho nhà cháu, nên vui quá…”
Tôi chưa kịp tiếp thì đã bị mẹ đá nhẹ vào chân dưới bàn.
Nhưng vẻ tức tối nghẹn họng của hai người kia, tôi không nhịn nổi.
Bỏ mặc ánh mắt ngăn cản của mẹ, tôi tươi rói như hoa:
“Chú ơi, sắp có con rồi, sao chưa đi lại ?”
“Không có tiền thì nuôi con kiểu gì, trả nợ cho nhà cháu kiểu gì?”
“Chú đừng là, đợi sinh xong lại tiếp tục vay tiền nhà cháu đấy nhé?”
“Chú à, không đi thì lấy gì trả tiền cho nhà cháu? Rồi tiền của các khác nữa, định trả sao đây?”
Tôi tuôn một tràng, không chừa cho họ một cơ hội nào để chen lời.
Cả căn phòng rơi vào im lặng, không khí đột ngột lạnh như băng.
Cô họ không gì, chỉ nghiến răng lườm tôi chằm chằm.
Chú họ mặt đã đỏ vì rượu, nghe tôi xong thì tím tái như gan heo, trông cứ như vừa bị ai cho mấy cái.
Mọi người xung quanh cũng im bặt, có những chuyện ra thì khó xử, mà không thì nghẹn trong lòng.
Giờ qua miệng tôi — một đứa trẻ — ra, nghe lại có vẻ dễ chấp nhận hơn.
Nên chẳng ai ngăn tôi lại, càng không có ai chỉ trích. Thậm chí, họ còn mong tôi thêm chút nữa.
Kiếp trước đã dạy tôi một điều: Không ai sẽ chủ giúp đỡ , trừ khi lợi ích của họ bị kéo vào chung.
Chú dượng bỗng lên tiếng: “Đại Vĩ à, đừng lo chuyện việc nữa.”
“Anh mới mở xưởng, đang cần người, lương cũng khá đấy. Chăm chỉ một tháng là có thể kiếm bảy, tám triệu.”
Chú họ định mở miệng gì đó thì họ trừng mắt ngăn lại.
Tôi liền vỗ tay reo lên: “Ôi, tám triệu luôn à? Cao quá trời! Chú hai năm là trả hết nợ cho nhà cháu rồi!”
Chú họ không dám hé răng, cứ liếc mắt họ đầy dè chừng.
Tôi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:
“Chú ơi, hay là không định trả tiền cho nhà cháu nữa?”
Kiếp trước, họ dùng cái gọi là “đạo đức” để trói buộc bố mẹ tôi.
Kiếp này, tôi chỉ là lấy chính đạo lý họ từng áp đặt mà trả lại cho họ thôi.
Mà mới chỉ là màn khởi thôi đấy.
Rượu thấm vào đầu, họ đột nhiên đứng dậy đập vỡ một cái ly như thể thề độc:
“Trả! Tôi – Trình Đại Vĩ – không phải loại người vay mà không trả!”
“Vậy còn tiền của người khác thì sao?” tôi hỏi.
“Trả! Trả hết! Ngày mai tôi đi liền!”
“Hay quá!”
“Giỏi lắm!” — mọi người đồng loạt vỗ tay, bầu không khí lại náo nhiệt như cũ.
Cô dượng lén giơ ngón tay cái khen tôi một cái.
Chú họ rạng rỡ, mặt đỏ bừng, mắt lờ đờ vì men rượu trông rất đắc ý.
Chỉ có họ là mặt đỏ như cà chua chín nẫu, vừa tức vừa xấu hổ.
Nhưng ta vẫn cố nén giận, quay sang mẹ tôi giả lả:
“Chị ơi, em bầu bí nặng nề, việc đi chợ nấu ăn thật sự bất tiện. Không biết trưa em có thể sang nhà chị ăn cơm không?”
“Chị yên tâm, em chỉ ăn mỗi bữa trưa, sẽ gửi tiền ăn đầy đủ.”
Cô họ đột nhiên ngay trên bàn ăn, khiến mẹ tôi khó mà từ chối .
Chỉ có tôi là biết rõ trong bụng ta đang tính toán gì.
Thấy mẹ còn đang lưỡng lự, ta lại tiếp tục nài nỉ:
“Đại Vĩ sắp đi rồi, trưa nhà không có ai, em nghĩ ở cùng nhà chị vừa ấm cúng lại có người trò chuyện.”
Mẹ tôi vẫn chưa đưa ra quyết định.
Cô ta bắt đầu sụt sùi: “Nếu bất tiện thì thôi, em hiểu mà, không sao đâu…”
Mẹ tôi đang định gật đầu thì tôi vội giữ tay bà lại.
Vì tôi thấy dượng đã đứng dậy.
Bà đưa cho họ một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng :
“Tại ông xã tôi chưa rõ. Cái xưởng mà Đại Vĩ sắp đến là xưởng thực phẩm, gì thiếu đồ ăn chứ?”
“Hơn nữa, trưa nghỉ còn có thể tranh thủ về nhà mà.”
Mẹ tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ăn xong, mọi người lần lượt chuẩn bị ra về.
Cô họ vẫn chưa chịu từ bỏ, cố nài nỉ đòi tiễn mẹ tôi xuống lầu.
Tôi liền chắn ngay ở cửa, :
“Cảm ơn nhé, chỉ một tầng thôi mà, không cần phiền đâu!”
“Cô quay vào coi đi, hình như đang khó chịu lắm đó!”
Cô họ quay đầu lại trừng họ một cái sắc như dao.
Tôi họ say khướt nằm gục trên ghế sô pha, vừa muốn nôn vừa sợ bẩn nhà,
liền nhanh chóng kéo mẹ, bịt miệng rồi chạy ù xuống lầu.
Sau đó, họ và họ cãi nhau một trận to. Cô ta tức điên lên, trách uống rượu đến say mèm, hỏng đại sự, lại còn tốn một đống tiền đãi cả họ một bữa ăn vô ích.
Điều ta nổi điên nhất là việc họ lỡ miệng trước mặt bao nhiêu người,
cam kết sẽ đi để trả nợ.
Chú họ lúc này mới hoàn toàn tỉnh rượu, nhận ra mình “trong cơn say mà có việc ”.
Thật ra ban đầu, cực kỳ không muốn đi . Nhưng vì đã lỡ hứa trước mặt họ hàng, nếu không đi thì sau này đừng mong vay ai xu nào nữa.
Chú âm thầm tính toán, định đi vài hôm rồi tìm cách bám víu vào đứa bé trong bụng họ,
vẫn là nhắm vào nhà tôi, để không phải lao nữa.
Bạn thấy sao?