8
Ba ngày sau, khóa đào tạo của tôi và công trình lau kính của Ngô Nghị gần như kết thúc cùng lúc.
Hai giờ chiều, tôi gọi điện cho ta:
“Alo, Ngô đó hả?”
“Nhà tôi cần lau kính một chút, địa chỉ ở khu dân cư Vinh Viên, gần Bệnh viện Trung tâm. Anh xem có tiện không?”
Đầu dây bên kia vừa nghe tôi báo địa chỉ thì liền bật :
“Tiện chứ sao không! Nói thật với , tôi cũng ở ngay khu đó luôn, toà 2, căn hộ 316, vợ tôi tên là Tô Hựu.”
Tôi cố ra vẻ ngạc nhiên:
“Anh nhớ nhầm rồi Ngô ơi. Tôi cũng ở toà 2, chưa từng nghe ở căn 316 có ai tên là Tô Hựu có chồng cả.”
“Hơn nữa chị Tô Hựu với tôi, trai cũ của chị ấy nghiện cờ bạc, hay bạo hành, sau này bị báo ứng chết lâu rồi. Giờ chị ấy là một bà mẹ đơn thân mạnh mẽ, tự mình gánh vác tất cả, sao lại là vợ ?”
“Tôi còn nghe , dạo này chị ấy đang thân mật lắm với một hàng xóm cùng tầng đấy!”
Đầu dây bên kia bắt đầu thở gấp.
Trước khi cúp máy, tôi còn nghe tiếng khởi xe từ đầu kia.
Từ Quảng trường Nghĩa Đạt lái xe về khu Vinh Viên tối đa chỉ mất hai tiếng.
Không ngoài dự đoán, bốn giờ chiều — chính là lúc Cố Viễn Kiều thường tranh thủ “cúp học” để hú hí với Tô Hựu.
Ha… hay lắm. Vở kịch lớn sắp bắt đầu rồi đây.
Lúc Ngô Nghị đá tung cửa bước vào, Cố Viễn Kiều đang trần truồng nằm đè lên người Tô Hựu, dưới đất rải rác quần áo của cả hai.
Không lời nào, ta túm lấy gậy bóng chày ở góc tường, vung thẳng xuống lưng Cố Viễn Kiều:
“Mẹ kiếp mày là ai? Cút khỏi người vợ tao ngay!!”
Máu tươi lập tức tuôn xuống từ trán Cố Viễn Kiều, ta gần như choáng váng.
Tới khi phản ứng lại , ta co rúm người, vội tránh ra xa, vừa run vừa hét:
“Anh… là ai? Ai cho vào nhà?”
“Đây là xâm nhập bất hợp pháp và hành hung người khác, coi chừng tôi báo công an đấy!”
Ngô Nghị bật , gương mặt đầy sát khí.
Anh ta túm lấy cổ áo Cố Viễn Kiều, nhổ thẳng một bãi nước bọt vào mặt ta:
“Phì!”
“Mẹ mày ngủ với vợ tao, còn có mặt mũi mà đòi gọi công an?”
Nói xong, ta cởi đôi giày bảo hộ đế gai, không không rằng quất thẳng vào mặt Cố Viễn Kiều như trời giáng.
Đinh tán ở đế giày cắm sâu vào da thịt, để lại cả chục vết máu chi chít — vừa ghê rợn vừa thảm .
Vẫn chưa đủ, Ngô Nghị tung một cú đá mạnh thẳng vào hạ bộ Cố Viễn Kiều.
Anh ta đau đến mức co giật trên ghế sofa, trợn trắng mắt, suýt nữa thì ngất xỉu.
Tô Hựu chưa bao giờ gặp cảnh tượng nào như thế, cuống cuồng nhặt đồ mặc vào.
Nhưng dĩ nhiên, Ngô Nghị đâu dễ tha cho ta.
9
Anh ta túm tóc Tô Hựu, đè xuống sofa rồi đá liên tiếp:
“Con đàn bà thối tha! Nghe đi đâu cũng bảo tôi chết rồi hả?”
“Tôi công việc nguy hiểm nhất, mỗi ngày treo mình giữa trời để lau kính nhà cao tầng, tháng nào cũng chuyển tiền cho , thế mà dám đi bịa chuyện tôi bạo hành à?”
“Được lắm, hôm nay tôi phải dạy cho một bài học — để xem lòng dạ rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật!”
…
Ngô Nghị đúng là dân lao chân tay, chỉ vài đòn đã đánh cho Tô Hựu mặt mũi bê bết, máu me đầy đầu, nằm liệt giường suốt ba tháng.
Cố Viễn Kiều thấy , cố gắng bò tới, giọng run lẩy bẩy:
“Anh… là chồng Tô Hựu thật sao?”
Ngô Nghị nắm tai ta kéo lại, lạnh:
“Giờ thì hiểu vì sao tao đập mày rồi chứ?”
Cố Viễn Kiều sợ đến mức mặt trắng bệch, lắp bắp van xin:
“Anh à, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể đưa, chỉ cần đừng lớn chuyện, tha cho tôi lần này…”
Ngô Nghị nhổ bãi nước bọt xuống sàn, giọng lạnh như băng:
“Mày tưởng tao ngu à?”
“Mày vừa đưa tiền, quay lưng cái là báo công an tố tao tống tiền thì sao? Tao không rảnh đi rước thêm rắc rối chỉ vì vài chục triệu đâu!”
“Vậy… muốn thế nào?”
Ngô Nghị trầm ngâm một lát, rồi rút điện thoại ra, giơ lên quay thẳng vào mặt Cố Viễn Kiều:
“Tao muốn mày quỳ xuống, đối diện camera, từng chữ một mà nhận lỗi!”
À, xem ra vở kịch ở quán canh dê hôm trước cũng không uổng công.
Cố Viễn Kiều còn định giãy giụa, bị Ngô Nghị tát một cái bay cả kính, cuối cùng chỉ còn biết ngoan ngoãn quỳ xuống theo:
“Tôi tên là Cố Viễn Kiều, là trưởng khoa ngoại Bệnh viện Trung tâm thành phố… Tôi đã ngoại với người phụ nữ đã có chồng là Tô Hựu… Tôi không phải người, tôi là súc vật, còn thua cả chó lợn…”
Sau khi video ghi xong, tôi đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tôi ra vẻ vô cùng kinh ngạc và thất vọng:
“Cố Viễn Kiều, Tô Hựu, hai người thật sự khiến tôi phát tởm!”
“Không ngờ những lời đồn đại về chuyện loạn luân trong khu mình… lại chính là hai người ra!”
Vừa thấy tôi, Cố Viễn Kiều như thấy cứu tinh:
“Thừa Hoan! Mau gọi công an! Bảo người này ra khỏi nhà mình đi!”
Tôi lạnh lùng ta, thong thả đáp:
“Cố Viễn Kiều, người nên cút khỏi cái nhà này… là mới đúng.”
Tôi ra hiệu cho Ngô Nghị. Anh ta lập tức hiểu ý.
Giây tiếp theo, Cố Viễn Kiều – trần như nhộng – bị ta xách như chó ướt lôi ra khỏi cửa.
Anh ta đứng không vững, lăn từ cầu thang xuống như một cục rác.
Tô Hựu thì sợ đến run như cầy sấy, miệng lặp đi lặp lại:
“Chồng ơi em sai rồi… em biết lỗi rồi thật mà!”
“Là do Cố Viễn Kiều dụ dỗ em trước… là ta ép em…”
Nhưng Ngô Nghị chẳng buồn nghe ta biện minh. Anh kéo ta về nhà, khóa chặt trong phòng ngủ.
Đêm đến, Ngô Nghị cầm theo mấy lon bia, gõ cửa nhà tôi:
“Cô Triệu này, chồng ngủ với vợ tôi, hai ta đều bị ‘đội sừng’, xem như đồng cảnh ngộ… uống với tôi một ly chứ?”
Nghĩ đến kế hoạch tiếp theo, tôi chẳng từ chối.
Uống hai lon, Ngô Nghị lên tiếng:
“Nói thật, tôi phải cảm ơn đấy. Nếu không có nhắc, tôi còn chẳng biết vợ mình đã cắm cho tôi cái sừng to đùng như .”
Tôi nâng ly, cụng một cái:
“Thế nên, là hàng xóm chung hoạn nạn, sao chúng ta không cùng nhau… thực hiện kế hoạch cho đến cùng?”
Ngô Nghị hiểu ngay ý tôi.
“Cô yên tâm. Cứ gửi cái slide đó cho tôi, tôi đảm bảo sẽ đăng lên mạng, đập chết đôi cẩu nam nữ đó luôn!”
“Nếu ta không cần mặt mũi, thì tôi đây cũng chẳng cần phải giữ thể diện gì.”
Tôi mỉm , gửi thẳng cho ta file PowerPoint 200 trang tôi đã chuẩn bị sẵn.
Bên trong là toàn bộ quá trình ngoại của Cố Viễn Kiều và Tô Hựu — kèm ảnh chụp chất lượng cao từ video giám sát.
Bạn thấy sao?