Cô Gia Sư Và [...] – Chương 4

7

 

Nhưng rất nhanh tôi đã biết lý do.

 

Ngày hôm đó, bố Kính Ngôn cuối cùng cũng về nhà.

 

Trước đây tôi chưa từng gặp ông ấy, chỉ nghe Kính Ngôn ông ấy thời gian gần đây đều ở Mỹ xử lý công việc ở đó.

 

Cùng đến, còn có họ và của Kính Ngôn.

 

Gia đình họ Kính Ngôn định cư ở Mỹ hai mươi năm, chỉ về thăm nhà vào mỗi dịp hè.

 

Vừa đúng lúc giờ ăn, mẹ Kính Ngôn không để ý có khách, như thường lệ, nhiệt mời tôi ngồi xuống ăn cơm.

 

Trước đây cũng thường như , tôi vốn mặt dày, thấy mẹ Kính Ngôn thật lòng mời nên không từ chối.

 

Nhưng hôm nay khác, nhà họ có khách, tôi là người ngoài ở đây thì không hay cho lắm.

 

Tôi định đứng dậy rời đi, Kính Ngôn lập tức kéo tôi lại.

 

“Đừng đi, cùng ăn đi.”

 

Tôi thấy sắc mặt cậu ấy lạnh lùng chưa từng có, trong lòng giật thót, thậm chí còn không để ý đến bàn tay cậu ấy đang nắm chặt tay tôi.

 

Khi tôi kịp phản ứng thì đã bị cậu ấy ấn mạnh xuống bàn ăn.

 

Bố Kính Ngôn chưa từng gặp tôi, tôi thấy ông ấy lộ ra vẻ mặt không hài lòng, cũng không gì.

 

Hành này khiến của Kính Ngôn không vui trong lòng, chua ngoa với mẹ Kính Ngôn: “Chị dâu thật là, ai cũng mời về nhà.”

 

Hình ảnh mẹ Kính Ngôn trong lòng tôi luôn dịu dàng, lúc này lại lạnh lùng đáp trả không chút nể nang: “Thanh Thanh không phải người ngoài.”

 

“Được rồi, đừng nữa, ngồi xuống ăn đi.”

 

Tuy nhiên, của Kính Ngôn không phải là người yên phận.

 

Bà ta ngồi xuống, một bàn đầy thức ăn, bĩu môi không hài lòng.

 

“Chị dâu, chị biết rõ chúng tôi ở Mỹ lâu năm, quen ăn đồ Tây rồi, những món này có ý nghĩa gì?”

 

Mẹ Kính Ngôn mặt không cảm , gắp một miếng thịt vào bát của tôi và Kính Ngôn.

 

“Không quen thì đừng về.”

 

“Chị… , xem chị dâu gì này?”

 

Bố Kính Ngôn dường như có ý hòa giải.

 

“Hồ Tú Yên, em ít thôi.”

 

Hồ Tú Yên chính là mẹ Kính Ngôn, bà lại tự gắp một miếng thịt cho tôi và Kính Ngôn, không để ý đến bố Kính Ngôn.

 

“Steve, con chịu thiệt rồi, mẹ không nên nghe lời bố con về nước chịu ấm ức như .”

 

Tôi thấy của Kính Ngôn xong, gắp một miếng thịt vào bát của Steve, bản thân Steve nhíu mày, vẻ mặt đầy kháng cự.

 

“Mẹ, nghe lợn ở trong nước đều nuôi bằng hormone, thịt lợn này có ăn không?”

 

Tôi thực sự không nhịn , trợn trắng mắt.

 

Quả nhiên là mẹ con ruột.

 

Tôi thấy Kính Ngôn bình tĩnh ăn cơm, như đã quen với chuyện này.

 

Bố Kính Ngôn cũng im lặng.

 

Vừa lúc tôi tưởng rằng cuối cùng cũng có thể yên tâm ăn cơm, bố Kính Ngôn

 

lại lên tiếng.

 

“Kính Ngôn, con học hỏi họ nhiều hơn đi, gần đây con vừa nhận lời mời của Yale.”

 

Tôi liếc vẻ mặt đắc ý của Steve.

 

Ồ, hóa ra là về nước khoe khoang.

 

“Kết quả tiếng Anh của con luôn không tốt, muốn vào mấy trường đại học ở Mỹ thì rất khó, nhân tiện lần này họ con về, mấy ngày này hai đứa trao đổi nhiều hơn nhé.”

 

“Steve, em trai con bẩm sinh ngu ngốc, tiếng Anh có thế nào cũng không học , con là trai phải giúp đỡ em nhiều hơn.”

 

Bẩm sinh ngu ngốc?

 

Kính Ngôn khẽ , trên mặt đầy vẻ mỉa mai, cuối cùng vẫn không gì, “bộp” một tiếng, đặt đũa xuống, đứng dậy rời đi.

 

Tôi vẫn chưa ăn no, thấy Kính Ngôn bị ép buộc phải rời đi trong đau khổ, cậu ấy rất cần tôi.

 

Tôi không nỡ những món ăn trên bàn, tranh thủ và hai miếng cơm vào miệng, rồi vội vàng đứng dậy đuổi theo.

 

Tôi nghe thấy tiếng chất vấn lạnh lùng của Hồ Tú Yên ở phía sau.

 

“Thẩm Mộc, về nhà lại chê bai con trai mình, là có ý gì?” 

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...