5
Bây giờ Kính Ngôn đã nghiêm túc hơn với việc học, dù vẫn trông lười biếng, ít nhất cũng chịu trả lời câu hỏi của tôi.
Điều quan trọng hơn là câu trả lời của cậu ấy đều chính xác.
Lòng tôi rất vui mừng, chứng tỏ cậu ấy đã nghe vào.
Đôi khi tôi vừa dỗ dành vừa dụ dỗ, cậu chủ Thẩm dỗ vui, thậm chí còn chịu thêm một bộ đề.
Dù sao cũng là một đứa trẻ mà, khen ngợi một chút, cậu ấy vui vẻ thì mọi chuyện đều dễ .
Lúc đó, cậu ấy vừa bị tôi dỗ dành xong một bộ đề, đang nằm úp mặt trên bàn nghỉ ngơi, tôi xoa xoa đầu cậu ấy, hiền từ.
“Kính Ngôn gần đây rất chăm chỉ, rất mừng.”
Cậu ấy mở mắt, mặt không cảm , vỗ cái tay đang nghịch ngợm của tôi.
“Bị bệnh à?”
Đứa trẻ này, không biết lớn nhỏ gì cả.
Tôi bĩu môi, không đồng liếc cậu ấy một cái.
Tuy nhiên, tôi thực sự không tức giận, tôi càng ngày càng thấy cậu ấy dễ thương, cũng phát hiện ra một số điểm đáng của cậu ấy.
Cậu ấy tuy có tính thiếu gia, thường hay bĩu môi vì những chuyện nhỏ nhặt, thực chất rất có giáo dục.
Ví dụ như nhiều lần tôi phiền giấc ngủ đẹp của cậu ấy để gọi dậy, cậu ấy rất dễ cáu, dù sắc mặt đen như đít nồi cũng chỉ mím môi không gì, hoặc nhiều nhất là bảo tôi cút đi.
Đôi khi tôi giảng bài mệt, dừng lại nghỉ ngơi một lát, chỉ chớp mắt đã thấy trước mặt mình có một hộp sữa chua đã cắm ống hút.
Tôi rất thích các loại sản phẩm từ sữa, trước đây chỉ vô nhắc đến một lần, cậu ấy đã nhớ.
Là một đứa trẻ biết tôn trọng thầy đấy.
Tôi cậu ấy như không chịu nổi ánh mắt thương của tôi, nhíu mày, quay đầu sang hướng khác, chỉ để lại cho tôi một cái gáy đầy đặn tròn trịa.
Lòng tôi càng thêm thương.
Đứa trẻ vẫn đang lớn, ngủ nhiều cũng là điều bình thường.
Một hôm, tôi xông vào phòng cậu ấy, cờ bắt gặp cậu ấy đang thay đồ.
Ôi chao!
Tôi sững sờ tại chỗ.
Nhìn thấy những múi cơ săn chắc, tôi chớp mắt, trong lòng đầy kinh ngạc.
Cuối cùng cũng là một thanh niên rồi, Kính Ngôn gầy gò, không ngờ…
Cởi đồ lại hấp dẫn như .
Đối với sự xuất hiện đột ngột của tôi, Kính Ngôn ngẩn người, sau đó nhanh chóng quay người mặc lại quần áo.
“Xin lỗi.”
Từ góc của tôi, vành tai Kính Ngôn đã đỏ bừng như sắp rỉ máu.
Cậu ấy thay xong quần áo, thấy tôi vẫn đứng im tại chỗ, tưởng là tôi bị dọa sợ, lại sợ tôi cậu ấy cố trò lưu manh, nên những lúc sau đó đều rất ngoan ngoãn.
Tôi đương nhiên rất vui với thái độ của cậu ấy, lại cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ bẩn thỉu vừa lóe lên trong đầu mình.
Xấu hổ đến mức tôi lại ép cậu ấy thêm hai bộ đề thật, mới dập tắt cơn trái với đạo đức nghề nghiệp đó.
6
Thực sự không hiểu tại sao Kính Ngôn lại ghét tiếng Anh, tôi ép cậu ấy hỏi mãi.
Cậu ấy chỉ tiếng Anh nghe như tiếng chim, vừa ồn ào vừa khó nghe, không có chút mỹ cảm nào như tiếng Trung.
Tôi nheo mắt, cảm giác như cậu ấy đang mỉa mai cả tôi.
Kính Ngôn như đoán suy nghĩ của tôi, hàng mi khẽ run, thờ ơ liếc tôi một cái.
“Tiếng Anh của Bạch…”
Tôi lộ ra vẻ mặt không thiện ý chằm chằm vào cậu ấy.
Dám lời hỗn láo thì đừng trách tôi độc ác.
Cậu ấy nhạt, trên khuôn mặt thường ngày lười biếng lại mang theo chút nghiêm túc.
“Ừm… tiếng Anh của Bạch thì ngoại lệ.”
Tôi miễn cưỡng hài lòng với câu trả lời này, vẫn cảm thấy nghi ngờ.
Kính Ngôn dường như có thành kiến rất sâu với tiếng Anh.
Bạn thấy sao?