3
Thật không ngờ, tôi lại vô trở thành gia sư của Kính Ngôn.
Chuyện ngày hôm đó thật cờ, tôi đã đi nhầm chỗ, mà gia sư sắp xếp trước của nhà họ Thẩm lại bằng tuổi tôi, Kính Ngôn đương nhiên cũng nhận nhầm người.
Còn lý do tại sao cuối cùng lại chọn tôi, Kính Ngôn là không hài lòng với gia sư sắp xếp trước vì không đúng giờ, đã muộn hai phút, mà tôi lại vừa hợp mắt cậu ấy.
Thật ra là hình ảnh tôi mặc tạp dề hoa đã thành công thu hút cậu chủ Thẩm.
Vậy là ngày hôm sau, tôi lại đến nhà họ Thẩm, với một thân phận khác.
Khi tôi đến, mẹ Kính Ngôn cũng ở nhà, bà ấy tươi rói đón tôi vào, chỉ vào một căn phòng và Kính Ngôn vẫn đang ngủ.
Vì , tôi thuận lý thành chương đi gọi cậu ấy dậy.
“Kính Ngôn, dậy đi.”
Tôi thử gõ cửa, cậu ấy không trả lời.
“Vậy tôi vào nhé.”
Tôi mở cửa bước vào, chỉ thấy cậu ấy nằm trên giường ngủ ngon lành.
Cậu ấy ngủ rất ngoan, hàng mi dày dài quét xuống dưới mí mắt tạo thành một hàng bóng râm, sống mũi cao thẳng, đôi môi hình dáng đẹp đẽ lộ ra màu hồng nhạt.
Nhìn thật sự rất ngoan ngoãn.
Tiếc là hiện tại tôi là giáo viên của cậu ấy, thấy bộ dạng này, tôi chỉ hận cậu ấy không tranh thủ.
Con lợn chết này.
Tiếng lớn như mà vẫn không tỉnh.
Tôi lộ ra vẻ mặt đau lòng, lấy điện thoại ra mở một video, đưa sát vào tai cậu ấy.
“Sao cậu ngủ ? Cậu ở độ tuổi này, giai đoạn này mà cậu ngủ ? Có chí tiến thủ một chút đi!”
Cậu ấy nhíu mày, sau đó từ từ mở mắt, thẳng vào tôi.
Tôi chớp mắt, cố ý kìm giọng, bằng giọng the thé: “Cậu chủ, dậy học thôi.”
Cậu ấy bực bội nhíu mày, cụp mắt xuống như sắp không chịu nổi, : “Cút ra ngoài.”
Tôi vốn mặt dày, bị mắng cũng không tức giận, tủm tỉm đi ra khỏi phòng, ngồi đợi cậu ấy ở bên ngoài.
Năm phút sau, tôi cùng Kính Ngôn đi vào phòng học của cậu ấy.
Tôi không hề chuẩn bị, thấy những bằng khen và cúp giải sắp xếp gọn gàng trên giá sách, tôi rơi vào trầm tư.
4
Kính Ngôn là người có chút tính khí.
Một người từng giành giải vàng các môn thi tỉnh, thi quốc gia, tôi thực sự không thể ra những lời như cậu ấy không hiểu tiếng Anh.
Cậu ấy chỉ là không muốn học.
Đôi khi tôi giảng bài giữa chừng, quay đầu hỏi cậu ấy, lại thấy cậu ấy tựa vào ghế như ông chủ, cụp mắt xuống, vẻ mặt không chút hứng thú.
Nhận ra tôi dừng lại, cậu ấy ung dung liếc tôi một cái.
“Ừm? Sao không giảng nữa?”
Tôi biết cậu ấy không nghe, điều này khiến tôi có chút thất vọng.
Tôi cố chấp chằm chằm vào cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể thấy sự mong đợi tha thiết của một người giáo viên dành cho cậu ấy từ ánh mắt đầy đau khổ của tôi.
Tuy nhiên, cậu ấy chỉ lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nhướng mày.
“Ừm… hết giờ rồi?”
Thật là đứa trẻ khó dạy bảo!
Cũng khó cho tính cách của cậu ấy, rõ ràng không muốn nghe giảng vẫn ngồi yên, phí phạm hai tiếng đồng hồ.
Mà tôi thân là một người thầy, học trò lại không muốn nghe tôi giảng bài, đây rõ ràng là một sự sỉ nhục đối với tôi!
Chịu đựng sao?
Tôi không chịu đựng .
Tôi tức giận, sau khi suy nghĩ kỹ, quyết tâm vào ngày hôm sau sẽ dâng tặng cậu chủ Thẩm một bài thơ tiếng Anh do tôi chuẩn bị kỹ lưỡng.
Sau vài ngày tiếp , tôi ngày càng tự tin, lúc đó Kính Ngôn vừa bị tôi kéo dậy khỏi giường, sắc mặt rất khó coi.
“Bạch Thanh Thanh, chị bị bệnh à?”
Tôi đẩy cậu ấy đến chỗ ngồi của khán giả.
“Cô giáo sẽ dẫn dắt cậu chiêm ngưỡng vẻ đẹp của tiếng Anh.”
Tôi mời hai vị khán giả.
Mẹ Kính Ngôn và giúp việc nấu ăn trong nhà.
Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi mỉm ba người ngồi dưới.
Mẹ Kính Ngôn và giúp việc bị tôi bắt đến, hiển nhiên cũng hơi ngớ người, lúc này hai tay đặt lên đầu gối, ngồi thẳng lưng, sự gượng gạo lộ rõ.
Cậu chủ Thẩm hẳn là vẫn chưa tỉnh ngủ, nằm dài trên ghế sofa như không xương, mắt nhắm nghiền, mím môi, không lời nào.
Tôi nghiêm trang cúi chào mọi người.
“Mọi người, chào buổi sáng!”
Tôi kéo dài giọng, từng chữ từng chữ vang lên.
“Bây giờ tôi mang đến cho mọi người bài thơ “Son,cheer up!””
“Con trai! Nỗ lực lên!”
Hai vị trưởng bối ngẩn người, sau đó là người đầu tiên vỗ tay.
Kính Ngôn khẽ , giơ tay lên, theo sau là vỗ hai cái cho có lệ.
Tôi vô cùng phấn khích, tâm trạng sôi sục bắt đầu màn trình diễn đọc thơ của mình.
Kính Ngôn tuy vẫn còn vẻ buồn ngủ, cũng chịu khó ngẩng đầu tôi.
Tôi thấy cậu ấy như dần dần hứng thú, liền nhân cơ hội tấn công.
Người ta thường , bài thơ có tương tác bằng ánh mắt mới cảm lòng người.
Vì , tôi dịu dàng Kính Ngôn, từ từ giơ một tay lên, dừng lại trước ngực, sau đó nắm chặt tay lại như đang nỗ lực.
Tôi dùng tiếng Anh tuyệt vời, chân thành với cậu ấy, phải nỗ lực, phải cố gắng, cậu ấy là người giỏi nhất!
Quả nhiên.
Chỉ có cảm chân thành mới có thể chạm đến trái tim cậu chủ nhỏ.
Tôi thấy khóe miệng Kính Ngôn cong lên, cuối cùng cậu ấy chủ giơ tay vỗ tay cho tôi.
Bạn thấy sao?