16
Cảnh sát trưởng cúi người, mặt tươi nịnh nọt, chẳng còn vẻ ngang ngược như trước.
“Trần gia, trước kia là tiểu nhân có mắt không tròng, nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương.”
“Ngài rộng lượng, xin đừng chấp kẻ tiểu nhân. Sau này nếu có gặp Trần Đại Soái, mong ngài giúp tiểu nhân vài câu…”
Trần Diệu Tông cầm chén trà, nhấp một ngụm nhỏ, khẽ hừ lạnh một tiếng.
Vừa liếc mắt thấy ta bước vào, hắn lập tức bật dậy, chân còn tập tễnh mà vẫn cố lết tới, dựa cả người lên ta.
“Thúy Nha, theo gia về nhà nào! Gia sắp phát tài rồi!”
Cảnh sát trưởng nịnh bợ, “Trần gia đi thong thả, ngài yên tâm, Hồng Oanh Nhi nhất định sẽ bị xử lý công bằng, khiến ngài hả giận.”
Tim ta như rơi xuống đáy vực.
Ta siết chặt tay, vội vàng kéo tay áo Trần Diệu Tông, thấp giọng thì thầm:
“Gia, hay là… mang Hồng Oanh Nhi về đi. Đánh đập mắng chửi thế nào cũng , sau đó lại bán đi đổi lấy mấy đồng bạc, coi như không nuôi ả uổng phí bao lâu nay.”
Trần Diệu Tông ngẫm nghĩ, cảm thấy ta có lý, bèn sai cảnh sát trưởng trói Hồng Oanh Nhi lại, đưa về nhà.
Trên đường về, Trần Diệu Tông mặt mày hớn hở, như thể đã bay lên tận trời cao:
“Tên Trần Diệu Vũ đó giờ thành đại soái rồi! Hồi nhỏ, cha mẹ ta còn từng cho hắn nửa cái bánh ngô đấy!”
Ngón tay ta siết chặt đến trắng bệch.
Trần Đại Soái…
Hắn là đường huynh xa của Trần Diệu Tông, hồi nhỏ từng chơi với nhau vài ngày.
Vì nhà nghèo, hắn sớm phải tòng quân, nào ngờ có ngày lại áo gấm về làng, trở thành một tên quân phiệt khét tiếng.
Dân gian đồn rằng Trần Đại Soái tính hào sảng, trượng nghĩa, vừa về quê liền sai thuộc hạ phát bạc cho họ hàng thân thích.
Nhờ mà biết chuyện Trần Diệu Tông bị giam trong nhà lao.
Có người của Trần Đại Soái ra mặt, đương nhiên Trần Diệu Tông lập tức từ tù nhân dưới đất hóa thành thượng khách trên mây.
“Đợi gia dưỡng thương xong, nhất định sẽ tới phủ Trần Đại Soái bái kiến một phen. Cùng tông cùng tộc, xem ai còn dám khinh thường gia nữa!”
Ta cắn chặt môi, lòng lạnh như băng.
Chỉ chút xíu nữa thôi…
Hắn sắp gặp quả báo, mà lại thoát nạn.
17
Vừa về tới nhà chưa bao lâu, người mua nhà và ruộng trước đây đã hớt hải mang giấy tờ tới trả lại.
Không dám hó hé đòi lại số bạc đã bỏ ra.
Hoàng hôn buông xuống, lính gác ở cảnh sát sở khiêng Hồng Oanh Nhi về nhà.
Để lấy lòng Trần Diệu Tông, bọn chúng đã ra tay rất tàn nhẫn.
Vừa về tới nơi, Trần Diệu Tông đã đạp mấy cú thật mạnh vào người Hồng Oanh Nhi, rồi trói nàng vào chân bàn.
“Ngày mai gia sẽ bán ngươi vào thanh lâu hạ cấp, cho ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng chết!”
Hắn khạc thẳng một bãi nước bọt lên người Hồng Oanh Nhi.
Đôi mắt của nàng, phủ kín bởi tóc rối và vết máu bẩn thỉu, ánh mắt ấy vẫn thẳng vào ta.
Nàng không một lời, ta hiểu.
Nàng muốn ta… đừng để tâm đến nàng.
Ta cúi thấp đầu, không dám thẳng vào ánh mắt nàng.
Trần Diệu Tông tâm trạng rất vui, gọi ta chuẩn bị một bàn rượu thịt thịnh soạn.
Hắn uống đến say khướt, ôm ta lải nhải không ngừng:
“Gia sắp phát tài rồi! Gia sắp phát tài lớn rồi! Ngươi xem, bọn họ gặp gia còn kính trọng hơn gặp cha ruột nữa!”
“Thúy Nha, qua hoạn nạn mới biết chân . Ngươi đối với gia một lòng một dạ, về sau gia chắc chắn không bạc đãi ngươi!”
“Sau này gia cưới vợ nữa, cũng không quên phần ngươi đâu!”
Ta mỉm , cầm chén rượu lớn đã đổi từ trước, chậm rãi rót đầy cho hắn.
“Thúy Nha theo gia, đó là phúc phần mấy đời.
“Sau này có Trần Đại Soái chỗ dựa, gia muốn gì mà chẳng .”
Lời này lọt vào tai Trần Diệu Tông, khiến hắn tít mắt.
Hắn mơ mộng viển vông về tương lai, tưởng như vinh hoa phú quý đã gần ngay trước mắt.
Hắn uống cạn nửa vò rượu lớn, say mèm, ngã lăn ra giường, ngủ say như chết.
Trong cơn mơ còn lẩm bẩm… “Phát tài… lấy vợ… vinh hoa phú quý…”
Ta lặng lẽ tháo dây trói cho Hồng Oanh Nhi.
Nàng ngồi xuống cạnh ta, cả hai cùng ngắm Trần Diệu Tông ngủ say trên giường.
Nàng hắn, ngẩn người thật lâu, rồi khẽ cất giọng:
“Ngươi xem, tại sao hắn lại may mắn đến thế?”
Ta lắc đầu, “Ta cũng không biết.”
Hồng Oanh Nhi bỗng bật , tiếng lanh lảnh giữa đêm khuya, nghe mà rợn người.
“Họa phúc song hành… Ngươi xem, một kẻ nghèo mạt rệp sợ chết, hay một kẻ vinh hoa phú quý trước mắt sẽ càng sợ chết?”
“Ai sẽ sợ chết hơn?”
“Kẻ nào có nhiều… thì sẽ càng sợ mất đi. Phải không?”
Vừa dứt lời, Trần Diệu Tông bỗng chốc nôn thốc nôn tháo.
Hắn theo bản năng định trở mình để nôn ra.
Nhưng thân hình gầy gò của Hồng Oanh Nhi lại bộc phát sức mạnh kinh người, nàng giữ chặt lấy nửa thân trên của hắn, không cho hắn xoay người.
Ta dồn hết sức lực, ôm lấy đôi chân hắn đang giãy giụa.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Dịch nôn trào ra từ miệng và mũi hắn, chặn kín cả đường thở.
Trong cổ họng hắn vang lên từng tiếng khò khè nghẹn ứ.
Trần Diệu Tông giãy giụa, va phải bình rượu trên bàn, tiếng vỡ loảng xoảng vang lên trong đêm tĩnh mịch.
Bên ngoài vang lên tiếng khe khẽ.
Trương đại nương ở phòng bên khẽ hé cửa, thò đầu ra xem.
Trần Diệu Tông như thấy hy vọng, giãy giụa kịch liệt hơn.
Trương đại nương thấy cảnh tượng trong phòng, sắc mặt trắng bệch.
Bà run rẩy bịt miệng để ngăn tiếng hét sắp bật ra, rồi lặng lẽ khép cửa lại.
Dường như… chẳng thấy gì cả.
Không biết bao lâu sau, hoặc có lẽ chỉ là vài giây ngắn ngủi,
Trần Diệu Tông không còn đậy nữa.
Đôi mắt hắn trợn trừng, đồng tử tan rã, chỉ còn lại… sự không cam lòng.
Phải, sao hắn cam lòng chết chứ?
Kẻ mơ mộng giàu sang như hắn, lại chết ngay khi “ngày lành” vừa tới.
Thật là đáng đời!
18
Sáng hôm sau, tiếng khóc thê lương của ta và Hồng Oanh Nhi kinh cả phố phường.
Tiếng khóc bi thương chấn bầy chim bay tán loạn trên mái nhà.
Người hiếu kỳ kéo tới xem, vây kín ba vòng trong, ba vòng ngoài.
Ta ôm tiểu thiếu gia, kéo theo đại tiểu thư, khóc đến mức suýt ngất.
“Gia ơi —— ông trời sao nhẫn tâm —— ông trời ơi ——”
Phó quan của Trần Đại Soái đến nơi, thấy mắt ta sưng đỏ như quả hạch đào, liền thở dài thườn thượt.
Họ hàng xa lắc xa lơ của nhà họ Trần cũng lũ lượt kéo đến.
Bọn họ khóc lóc giả dối, cố vắt vài giọt nước mắt.
“Ôi, Trần Diệu Tông thật là vô phúc… Ngày lành đang đến gần, thế mà uống rượu say rồi bị sặc chết…”
Rồi bọn họ quay sang chỉ trích ta:
“Con nha đầu này, sao không hầu hạ gia cho tử tế?”
Ta khóc lóc thảm thiết hơn, “Gia bảo không cần ai hầu hạ, con nào dám trái lời?”
“Hồng di nương phạm lỗi, gia đánh nàng một trận rồi tống ra ở phòng bên, tối qua con cũng ngủ chung với nàng.”
“Trương đại nương có thể chứng, các ngài không thể đổ lỗi cho con !”
Tên phó quan khẽ thở dài, định bế tiểu thiếu gia đi.
“Đứa nhỏ này tội nghiệp, đã mất cha mất mẹ, chi bằng để ta đưa về nuôi dưỡng…”
Chưa kịp hết câu, ta đã ôm chặt tiểu thiếu gia vào lòng, lớn tiếng:
“Ai tiểu thiếu gia không có mẹ?”
Ta lôi từ trong lòng ra tờ hưu thư, đưa cho tên phó quan xem.
“Gia trước khi mất… đã lập con chính thất… con nguyện nuôi nấng hai đứa nhỏ thật tốt… Xin các ngài thương …”
Ta lại gào khóc dữ dội hơn, ôm chặt tiểu thiếu gia, trông vô cùng đáng thương.
Hồng Oanh Nhi và Trương đại nương ôm đại tiểu thư, cùng ta khóc nức nở.
Tên phó quan ngắm nghía hưu thư, gật đầu hài lòng:
“Được rồi, nhà họ Trần có chính thất, có con trai, đám người ngoài không phép nhúng tay vào.”
Ta dường như chạm tới lòng trắc ẩn của mọi người, vùi mặt vào người tiểu thiếu gia, tiếp tục khóc lóc.
Trong lúc đó, ta khẽ liếc mắt ra hiệu cho Hồng Oanh Nhi và Trương đại nương.
Trần Đại Soái cảm khái trước hoàn cảnh côi cút của mẹ con ta, liền sai người đưa tới rất nhiều bạc vàng.
“Nếu có chuyện gì, cứ đến tìm ta.”
Ta và Hồng Oanh Nhi đống đại dương sáng loáng trước mắt, khẽ nhếch môi mỉm .
“Giấc mộng vinh hoa cả đời của Trần Diệu Tông… cuối cùng, để chúng ta hưởng rồi.”
19
“Thôi thôi, cũng là tạo nghiệp…”
Trương đại nương vừa thu dọn đồ đạc, vừa thở dài than thở.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Ta và Hồng Oanh Nhi kiểm tra kỹ bạc vàng, khẽ thì thầm:
“Ổn rồi chứ?”
“Yên tâm, bạc đã gửi vào ngân hàng. Tới phương Nam là rút ra .”
“Đợi đến phương Nam, ta và tỷ mở một cửa hàng nhỏ.
Đại tiểu thư và tiểu thiếu gia sẽ đi học ở trường Tây.”
Ta cầm lấy tay Hồng Oanh Nhi, ánh mắt thoáng nét buồn:
“Đáng tiếc… đại tiểu thư và nhị tiểu thư không còn cơ hội hưởng phúc này nữa.”
“Ngươi xem, đến bao giờ phụ nữ chúng ta mới không phải chịu khổ như thế này?”
Hồng Oanh Nhi khẽ thở dài, vỗ nhẹ tay ta, giọng chắc nịch:
“Sẽ có ngày đó.”
“Có thể chúng ta chưa kịp thấy, hai đứa trẻ này… chắc chắn sẽ thấy.”
Hai đứa nhỏ bi bô gọi “mẹ”, đôi tay nhỏ bé vươn ra chạm vào ánh mặt trời.
Ta tin rằng, dù ta và tỷ tỷ Hồng Oanh không chờ ngày ấy,
thì hai đứa trẻ này… nhất định sẽ thấy ánh sáng ấy.
— Hết. —
Bạn thấy sao?