Hồng Oanh Nhi nghiêng đầu, liếc mắt một cái, rồi lật ngược mắt trắng dã.
Trên cổ trắng nõn của ả, là vết cắn mới toanh, trông hết sức chói mắt.
“Lão chủ Ký Thế Đường là người cũ của ta, bạc không đủ, dùng thân bù thêm, hắn còn hớn hở ấy chứ.”
“Chỉ là tên đàn ông thối tha đó chẳng khác gì chó hoang, chuyên cắn người.”
Nói rồi lại thở dài.
“Lão nương khi còn ở Xuân Phúc Lâu, tích góp không ít báu vật nhờ bán thân. Nếu mang ra ngoài , thì mua cả hiệu thuốc còn dư.”
“Đáng tiếc, bị mụ tú bà độc ác vơ vét sạch sẽ, đến cả manh áo cũng không để lại, còn trói lão nương lên xà nhà, đánh cho gần chết rồi mới tống ra ngoài.”
Đứa bé vẫn đang sốt, ta vội nhận thuốc, giao cho Trương đại nương.
Nhị tiểu thư, người luôn sợ đến nỗi chẳng dám thẳng vào mắt Hồng Oanh Nhi, lần đầu tiên chủ lên tiếng:
Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu:
“Vậy… ngươi bị đuổi ra vì chuyện gì?”
Hồng Oanh Nhi liếc nàng một cái, dựa người vào khung cửa, mềm mại như không có xương:
“Có một tỷ muội trong lầu bị mắc bệnh lậu, đau đớn không thể tiếp khách, mụ tú bà định bán nàng vào trại lao để vớt vát chút bạc.”
“Nàng không muốn chịu khổ thêm nữa, cầu xin ta, ta liền giúp nàng giải thoát lần cuối.”
“Ta cũng không phải loại người tốt bụng gì, chỉ là nghĩ… kỹ nữ như chúng ta, ai rồi cũng có ngày đó, giúp nàng hôm nay, biết đâu sau này sẽ có người giúp ta, để ta chết cho sảng khoái.”
Hồng Oanh Nhi rất thản nhiên.
5
Ngoài trời tuyết bắt đầu rơi, trong phòng ngọn đèn leo lét lay , ta dường như nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ của nhị tiểu thư và cả hơi thở gấp gáp của chính mình.
Thuốc đã sắc xong, ta chén thuốc nóng hổi trên tay, khẽ cảm ơn với Hồng Oanh Nhi.
Ả lại đảo mắt một vòng:
“Cảm ơn cái gì, thân thể ta đã sớm bẩn thỉu, thêm một lần hay bớt một lần cũng chẳng khác gì.”
Đứa trẻ uống thuốc xong, hạ sốt.
Hồng Oanh Nhi ngáp dài, quay người định về phòng.
“Cảm ơn tỷ, tỷ Hồng Oanh.”
Nhị tiểu thư cất giọng yếu ớt.
Nữ kỹ nổi danh nhất Xuân Phúc Lâu, thế mà lại đỏ hoe mắt.
Giọng ả hơi run rẩy, vẫn xoay người, thốt ra một câu:
“Cảm ơn tới cảm ơn lui, phiền chết đi !”
Trước khi ra cửa, ả hơi nghiêng đầu, thì thào khe khẽ:
“Trước khi bị bán vào thanh lâu, ta cũng có hai muội muội trạc tuổi các ngươi, không biết giờ còn sống hay đã chết…”
……
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Ngày hôm sau, gia trở về.
Hắn thua bạc, vội vã lôi Hồng Oanh Nhi vào phòng phát tiết.
Cởi quần áo ra, lại thấy khắp người ả đầy dấu răng cắn.
Trong phòng tây vang lên tiếng đập , gia phẫn nộ xô cửa ra, lớn tiếng gào:
“Gọi bọn buôn người đến đây! Gia muốn bán con tiện nhân thối tha không giữ đạo tòng phu này đi!”
6
Nhị tiểu thư vội vàng chạy ra ngăn cản, gia lập tức giơ gậy định đánh cả nàng.
“Gả ngươi về đây giữ nhà, ngươi lại không trông nổi một ả kỹ nữ!”
Nhị tiểu thư gầy yếu, đây là lần đầu tiên nàng dám chìa tay ra, nắm chặt cây gậy của gia.
“Gia, thiếp… thiếp có thai rồi.”
“Đêm qua thiếp không khỏe trong người, mới nhờ Hồng Oanh Nhi đi mời đại phu. Ai ngờ giữa đường gặp phải kẻ xấu… nàng ấy… cũng coi như có công.”
Cô gia sững sờ, nhị tiểu thư lại thẳng vào mắt hắn, tiếp:
“Đại phu … tám chín phần là con trai.”
Đây là lần đầu tiên nhị tiểu thư nhiều như từ khi về nhà họ Trần, cũng là lần đầu tiên nàng dối.
Bàn tay nàng siết chặt lấy tay ta, ướt đẫm mồ hôi.
Cô gia lại sảng khoái.
Người đàn ông đã ngoài ba mươi, chưa từng có con trai, đây là nỗi đau lớn nhất của hắn.
Nhị tiểu thư thông minh, biết đánh đúng tâm lý hắn.
Trong phút chốc, gia coi nàng như bảo bối, gì nghe nấy.
Hồng Oanh Nhi cũng có thủ đoạn, chỉ cần thoát nạn lần này, không bao lâu sau liền khiến gia lại ngoan ngoãn nghe lời ả.
Mời đại phu khám thai là giả, thai nam là giả, kỳ thật nhị tiểu thư đã chậm kinh lâu rồi, nàng thực sự mang thai.
Cô gia mừng rỡ khôn xiết, người vốn keo kiệt lại bỗng dưng hào phóng hẳn.
Đồ ăn ngon, thuốc bổ, cứ như dòng suối chảy ào ào vào phòng nhị tiểu thư.
Nhị tiểu thư mới mười bốn tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn, bụng lại to như cái trống.
Trương đại nương dáng vẻ của nàng, mày nhíu chặt không thôi.
Bà muốn nhị tiểu thư vận nhiều một chút, đôi chân ba tấc nhỏ bé sao chịu nổi thân thể nặng nề.
Quả nhiên, đến khi sinh, nhị tiểu thư khó sinh.
Ta và Hồng Oanh Nhi mỗi người nắm một tay nàng, khích lệ nàng cố gắng, vẫn không sinh ra .
Thân thể nhỏ bé gồng gánh cái bụng to lớn, nàng khóc gọi mẫu thân, gọi tỷ Hồng Oanh.
Bà mụ cắn răng, đi tìm gia:
“Trần gia, phu nhân sinh ba ngày rồi vẫn chưa , nếu tiếp tục kéo dài, sợ rằng cả mẹ lẫn con đều không giữ .”
“Ngài quyết định đi, giữ mẹ hay giữ con?”
Cô gia không hề do dự, đạp chân xuống đất, dứt khoát:
“Giữ con, đó là con trai của ta!”
Hồng Oanh Nhi tức giận đến đỏ mắt, nhảy dựng lên mắng gia là đồ khốn nạn, bị hắn đá mấy cú mới yên.
Sau đó, ả và ta cùng nhau dập đầu, khóc lóc cầu xin.
Bà mụ bèn dắt một con bò tới, đặt nhị tiểu thư nằm sấp trên lưng bò, đánh bò bước đi.
Mỗi bước chân bò, nhị tiểu thư đều run lên đau đớn rên khẽ.
Không biết bao lâu sau, đứa trẻ cuối cùng cũng ra đời.
Là một bé trai, tiếng khóc vang dội.
Cô gia lớn, ôm đứa bé, thi thể nhị tiểu thư đã tắt thở từ lâu, bĩu môi ghét bỏ:
“Khiêng ra ngoài, chôn đi, xui xẻo quá, phí phạm sính lễ của gia!”
Bà mụ mắt láo liên, kéo tay áo gia thì thầm:
“Trần gia, ra thì tân phu nhân là kế thất, vốn dĩ không cần bày vẽ rình rang. Người biết nàng ta chẳng có bao nhiêu, mặt lại còn trẻ trung non nớt, chi bằng…”
Cô gia nheo mắt, “Chết rồi còn đáng giá?”
Bà mụ thấy hắn dao , liền nhe răng .
Đêm đó, nhị tiểu thư trang điểm xinh đẹp, mặc áo đỏ chót, môi tô son hồng, trông như dâu mới cưới.
Thi thể nàng bị kéo đi, lễ âm hôn với một thiếu niên yểu mệnh chưa từng thành thân.
Cô gia nhận một khoản tiền sính lễ.
Hồng Oanh Nhi chiếc giường nhị tiểu thư từng nằm, tro bụi máu khô dưới chiếu lúc nàng sinh nở, chợt khẽ.
Cười , nước mắt lại trào ra.
“Muội muội ngoan, chết rồi cũng tốt, chết còn sạch sẽ hơn sống.”
“Ngươi đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, tỷ tỷ sao có thể để đám đàn ông khốn nạn kia không đền tội dưới chín suối cho ngươi?”
7
Nhị tiểu thư mất rồi, lão gia nhà họ Hạ lại tới cửa.
Không phải để đòi công bằng cho nàng, mà là nghe tin về âm hôn, tới đòi chia một nửa sính lễ.
Lão gia nhà họ Hạ gầy trơ xương, ngồi bệt giữa sân, ngáp dài, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
“Hai đứa con của ta đều chết ở nhà các ngươi, đứa thứ hai còn bị đem đi phối âm hôn, cha như ta lại chẳng nhận xu nào, thiên lý ở đâu chứ?”
Cô gia giận dữ, đá lão ta ngã ngửa ra đất.
“Ta còn chưa con nhà ngươi xui xẻo, ngươi còn dám tới đây!”
“Nói cho ngươi hay, một xu cũng đừng hòng đòi!”
Lão gia nhà họ Hạ già cả, lại hao mòn vì thuốc phiện, không chịu nổi cú đá của gia, lập tức ôm ngực kêu rên thảm thiết.
Vừa rên rỉ vừa mắng chửi, chỉ tiếc mình không tới kịp để kéo xác nhị tiểu thư về nhà bán lấy tiền.
Cô gia quay người, đóng chặt cửa phòng.
Hồng Oanh Nhi lập tức bước tới, đỡ lão ta dậy.
Thân hình ả bao bọc trong chiếc sườn xám bằng gấm, dáng người mềm mại quyến rũ, cử chỉ dìu đỡ vừa khéo vừa mơn trớn cánh tay lão gia họ Hạ.
Hồng Oanh Nhi ngọt ngào, giọng uyển chuyển như mật ong:
“Thân gia, mau đứng lên, để ta xem, có đau ở đâu không?”
Lão gia nhà họ Hạ cứng đờ cả người, không còn kêu đau nữa.
Vừa định nắm tay Hồng Oanh Nhi, ả đã như cá chạch linh hoạt né ra, thoắt cái đã bước xa một bước.
“Thân gia, đi thong thả.”
Giọng Hồng Oanh Nhi ngọt như mía lùi.
Nói xong, ả xoay người, lắc lư cặp mông tròn trịa, bước vào phòng gia.
Gọn gàng dứt khoát, không chút lưu luyến.
Lão gia nhà họ Hạ ngẩn ngơ theo dáng lưng kiều của ả, ánh mắt đờ đẫn.
Mấy đêm sau đó, gia đều ngủ lại trong phòng Hồng Oanh Nhi, mỗi đêm gọi nước ba bốn lần.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Lúc gia vắng mặt, ta tò mò ngửi thử cái túi thơm treo đầu giường của Hồng Oanh Nhi.
Ả lập tức giật lấy, tiện tay gõ lên đầu ta một cái:
“Ngửi cái gì mà ngửi, đồ này không phải ngươi vào !”
Ta tò mò:
“Tỷ Hồng Oanh, đây là hương gì, thơm quá.”
Hồng Oanh Nhi nghịch nghịch mấy đồng đại dương trong khăn gấm, nhướng mày:
“Đương nhiên là bảo bối của Xuân Phúc Lâu, thứ khiến đàn ông vui sướng như tiên ấy.”
“Nên gia mới…”
Hồng Oanh Nhi gật đầu, xoay xoay đồng đại dương trên tay:
“Nếu không dỗ hắn vui vẻ, sao hắn chịu đưa bạc cho ta?”
Ta mấy đồng bạc sáng loáng, im lặng gật đầu.
Cô gia rất keo kiệt, ngay cả hai vị chính thất trước đó cũng không nắm giữ tiền bạc trong nhà.
Chỉ cho ít tiền tiêu vặt, hết thì còn phải báo cáo chi tiết.
Nếu muốn sắm thêm y phục trang sức, thì khó hơn lên trời.
Thế nên trong nhà này, ngoài Hồng Oanh Nhi ra, không ai moi một đồng nào từ tay gia.
Phòng chính vang lên tiếng khóc của tiểu thiếu gia.
Hồng Oanh Nhi cất kỹ đồng bạc, từ từ rút từ trên đầu xuống một chiếc trâm đồng sắc bén, xoay nhẹ trong tay.
“Thúy Nha, bế tiểu thiếu gia qua đây cho ta.”
Bạn thấy sao?