Cô Gái Trong Ảnh [...] – Chương 9

Đến thế hệ này, nhà nào cũng không muốn cùng dùng chung một phụ nữ nữa.

 

Họ mong muốn có một người vợ, muốn con cái có một người mẹ.

 

Nhưng họ vẫn tiếp tục tìm người môi giới mua phụ nữ, và vẫn đối xử với họ một cách thô bạo.

 

“Không có một người phụ nữ nào muốn gả vào Làng Ngọc Câu, muốn phụ nữ thì chỉ có thể mua.”

 

Mỗi khi họ buông lời than thở như , lại quên tự hỏi tại sao không ai muốn gả con đến làng Ngọc Câu. 

 

Tiếng xấu về việc họ nhấn chìm bé và ngược đãi phụ nữ đã lan truyền khắp vùng. 

 

Những gia đình tử tế dĩ nhiên không muốn gả con mình về đây chịu khổ.

 

16.

 

Chúng tôi đã thông qua cơ sở dữ liệu người mất tích và sổ đăng ký sống Làng Ngọc Câu để tìm ra danh tính thật sự của những người phụ nữ đó.

 

Trong số họ, có người khi bị bán đến Làng Ngọc Câu khi mới chỉ mười sáu tuổi.

 

Có người khi ch/ết mới ngoài hai mươi.

 

Đáng lẽ họ đang ở thời kỳ tươi đẹp nhất của cuộc đời, lại bị vứt bỏ dưới vùng đất lầy lội đó, thậm chí bị nhốt trong trận pháp linh hồn, bị giam cầm nhiều năm trời.

 

Thông qua những lời khai của Tô Tô và thôn trưởng Vương, chúng tôi đã bắt người thiết lập trận pháp năm đó, tên là Tô Phan.

 

Ông ta đã hơn tám mươi, khi chúng tôi tìm đến, ông nằm trên giường bệnh, tính mạng hoàn toàn phụ thuộc vào máy móc.

 

“Sĩ quan, có thể phiền các tìm giúp gia đình của ông ấy không?”

 

“Tôi thực sự không muốn việc này nữa, không biết ông lão này đã đụng phải thứ gì không sạch sẽ.”

 

“Cả đêm ông ấy cứ mở mắt, hoặc là hoảng sợ trần nhà, hoặc là hét trốn tránh. Hai người con trai của ông ấy đã đưa đến đây rồi không quan tâm nữa, mỗi tháng chỉ gửi tiền, tôi bảo không nữa thì họ cũng không thèm để ý.”

 

“Chỗ này thực sự quá rùng rợn, sĩ quan, ơn hãy giúp tôi với gia đình ông ấy.”

 

Người giúp việc đã không ngừng phàn nàn bên cạnh chúng tôi khi chúng tôi đến.

 

Tôi ông lão bệnh nặng nằm trên giường, đột nhiên hy vọng ông ta sống thêm một thời gian nữa, để những linh hồn muốn báo thù có thể tiếp tục hành hạ ông thêm một thời gian.

 

17.

 

Tôi tìm thấy cách bố trí thuật pháp năm đó trong phòng việc của lão Tô.

 

Sau khi em tôi bị họ bắt đến Làng Ngọc Câu, em ấy đã bị cắt đứt mạch ở tứ chi, để chảy m/áu đến ch/ết trong một ngày.

 

Tôi không dám tưởng tượng cái cảnh em tôi phải chịu đựng đau đớn và tuyệt vọng đến mức nào.

 

Sau khi họ để em tôi chảy m/áu xong, họ treo x/ác em ấy lên từ đường cổ, phơi khô bảy ngày, rồi giấu vào trong bia mộ để kiểm soát linh hồn của em tôi.

 

Chiếc bia đó chính là tấm bia đá mà tôi đã đá đổ trong từ đường cổ.

 

Khi thấy đoạn mô tả đó, tôi thật sự muốn xông vào tù, đánh ch/ết tất cả bọn họ, đưa họ xuống địa ngục, quỳ lạy trước em tôi và những nạn nhân khác để xin lỗi.

 

Cuối cùng, tôi trở về ngôi làng, tìm lại t.h.i t.h.ể của em .

 

Trong tấm bia đó, thân x/ác khô héo của em tôi cuộn tròn lại, khắp người là m/áu khô.

 

Tôi đã an táng em ở ngôi mộ chứa di vật, rồi trồng một vòng hoa rực rỡ quanh mộ, loài hoa nở suốt bốn mùa không bao giờ tàn.

 

Em thích trồng hoa, từ nhỏ dù chúng tôi ở trong hoàn cảnh nào, em cũng luôn chăm sóc cho hoa cỏ trên ban công rất tốt.

 

Đêm hôm đó, tôi mơ thấy em sau một thời gian dài xa cách.

 

Em đang ở giữa vườn cúc, mỉm với tôi, giống như ba năm trước mọi chuyện chưa từng xảy ra, rực rỡ tươi sáng.

 

Em rõ ràng là một tốt như , lại gặp phải quỷ dữ giữa chốn trần gian.

 

Tôi tiếp tục sự nghiệp cảnh sát của mình, cùng với đồng đội bắt tội phạm, trừ ma diệt quỷ.

 

Điều tôi nỗ lực thực hiện không gì khác ngoài việc cho thế giới này trở nên trong sạch hơn, để những như em tôi đối xử tử tế hơn.

 

[HOÀN]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...