Cô Gái Trong Ảnh [...] – Chương 5

Tên cầm thú thôn trưởng đang bị lão đạo sĩ đè xuống đất kêu lên đau đớn: "Hết rồi, hết thật rồi."

 

Tôi giận dữ đến cực độ, siết chặt nắm , đ.ấ.m thẳng vào mặt hắn.

 

Nếu không nhờ lão đạo sĩ kéo lại, có lẽ trong cơn mất lý trí, tôi đã gi/ết ch/ết hắn.

 

"Phải tìm em cậu trước khi trời sáng!"

 

Lão đạo sĩ cầm chắc chiếc bàn Càn Khôn, phóng nhanh ra ngoài.

 

Tôi trói tên cầm thú thôn trưởng vào cột, rồi cũng vội đuổi theo.

 

8.

 

Chúng tôi đuổi theo đến tận bờ sông và dừng lại trước một bụi cây hoè bên bờ.

 

Lão đạo sĩ dùng thanh kiếm đồng chỉ vào từng cây hoè, đếm từng cây một.

 

"Bảy cây! Bảy cây hoè tạo thành tam giác, trói linh, khoá oán.”

 

"Ngôi làng này thật sự chiêu sau độc hơn chiêu trước.”

 

"Để tránh tội ác của mình bị đưa lên điện Diêm Vương, chúng ác độc đến mức không cho oan hồn vào địa phủ."

 

Ông lắc đầu thở dài, rút từ trong n.g.ự.c ra hai tờ giấy vàng, cắn đầu ngón tay, vẽ bùa cực nhanh.

 

"Tờ này, cậu cầm lấy, ở bên trong không chỉ có em cậu đâu."

 

Ông nhét tấm bùa đã vẽ vào n.g.ự.c áo tôi, rồi thế lao về phía trước.

 

"Không !"

 

Một tiếng ngăn cản vang lên từ phía sau.

 

Chúng tôi quay lại , thì ra là Tô Tô.

 

Vừa nãy ở từ đường, ấy vẫn đứng thì thầm với tên cầm thú thôn trưởng, tôi không vào ấy đã là quá nhân từ rồi.

 

Vậy mà ấy còn dám ngăn cản.

 

Tôi bằng ánh mắt không hài lòng.

 

Cô ấy đã không còn vẻ yếu đuối như trước, "Nơi này là nơi âm tà nhất của quỷ thôn.

 

"Thôn trưởng Vương trước đó nhiều lần cảnh báo chúng ta không vào đây.

 

"Anh Đả Minh chính vì không nghe lời khuyên mà vào đây, bị quỷ ám mà ch/ết.

 

"Hơn nữa, em không ở đây."

 

Sự quyết tâm trong lòng tôi thoáng chốc d.a.o

 

Nếu em tôi không ở đây, thì tôi sao phải mạo hiểm vào nơi này?

 

"Vậy em tôi ở đâu?"

 

Cô ấy chỉ về phía ngược lại, hất đầu lên.

 

"Bọn chúng bắt em để trấn giữ những oan hồn này, vốn dĩ ấy không thể ở cùng bọn chúng.

 

"Theo thủ đoạn thông thường của Phạn văn kinh phái, ấy hẳn đang ở dưới lùm cây liễu bên kia."

 

Tôi về phía lão đạo, ông ấy không gì, trong mắt đầy vẻ không chắc chắn.

 

"Còn ba tiếng nữa là trời sáng, tiểu quỷ rất khó đối phó.”

 

"Nếu chúng ta đi sai đường, em cậu..."

 

Ông chằm chằm vào chiếc bàn Càn Khôn đang xoay, lông mày và ánh mắt đầy vẻ lo lắng.

 

Tôi cố gắng tĩnh tâm, cố gắng cảm nhận khí tức của em , dù một chút manh mối cũng không thể cảm nhận .

 

Đúng lúc này, bên bờ sông đột nhiên xuất hiện một làn sương trắng.

 

Lão đạo sĩ và Tô Tô đồng thanh hét lên: "Không hay rồi! Qủy sương!"

 

9.

 

Sương trắng ngày càng dày, trong làn sương mù mịt, tiếng gào thét của phụ nữ và tiếng trẻ con khóc càng ngày càng rõ ràng.

 

Cả ba chúng tôi sát lại gần nhau, từ từ lùi về phía sau.

 

Nhưng sương trắng như đã bao trùm toàn bộ mặt đất, cho dù chúng tôi có đi đâu cũng không thể thoát ra.

 

Những âm thanh trở nên ồn ào hơn, thỉnh thoảng lại thấy những bóng trắng lướt qua trước mặt.

 

Đột nhiên, trong làn sương trắng xuất hiện một điểm sáng nhỏ.

 

Nó bay đến trước mặt chúng tôi, như thể đang chỉ đường cho chúng tôi.

 

Lão đạo sĩ và tôi không suy nghĩ nhiều, định đi theo ánh sáng, Tô Tô lại kéo chúng tôi lại.

 

"Đó là quỷ đăng! Sao có thể tin ?"

 

Tôi gạt tay ấy ra, "Tôi chỉ có thể cược một lần này."

 

Chúng tôi đi theo ánh sáng, tiến về phía trước, cho đến khi phát hiện dưới chân đã là bãi bùn mềm nhão.

 

Đi tiếp nữa là đến sông rồi, tôi do dự kéo lão đạo sĩ, dừng lại.

 

Điểm sáng đó cũng bất ngờ biến mất, cảm giác lạnh buốt thấm vào tận xương tủy lan ra từ dưới chân.

 

Những bóng trắng đang lướt qua trước mặt càng lúc càng nhiều.

 

Tôi hoang mang.

 

Liệu lần này, chúng tôi đã cược sai?

 

Khi chúng tôi đang lưỡng lự không biết nên gì, sương trắng đột ngột tản ra.

 

Tôi và lão đạo sĩ bị bùn lầy cản trở, chỉ còn cách dùng tay đào bùn để lấy chân ra.

 

Nhưng khi tay tôi vừa chạm vào bùn, lại đụng phải một vật cứng.

 

Ban đầu, khi bước vào bãi bùn, tôi đã cảm thấy dưới chân có rất nhiều cành khô và đá.

 

Nhưng khi chạm vào, tôi mới nhận ra hình dáng giống như xương người.

 

Tôi đào nó lên từ dưới, cạo lớp bùn bên ngoài.

 

"Xương người!?"

 

Lão đạo sĩ và tôi nhau trừng mắt, ông cũng từ chân mình lôi ra một thứ giống hệt.

 

"Đám cầm thú khốn kiếp này đã bao nhiêu người?”

 

"Không có gì lạ khi nơi này oán khí nặng nề như !"

 

Ông tức giận gào lên với những chiếc xương mà chúng tôi vừa đào lên.

 

"Ưm ưm ưm..."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...