Ngay khi chúng tôi vừa bước tới ngưỡng cửa, một cơn gió lạnh thổi tới, cánh cửa "rầm" một tiếng, khép lại.
Phía sau vang lên một âm thanh kỳ quái đầy ám ảnh.
Tôi quay đầu lại, thấy một con nữ quỷ với khuôn mặt đầy m/áu đang đứng giữa từ đường.
Lão đạo sĩ đang đứng ngay giữa mắt trận, dưới chân lão là món trang sức của em tôi.
Vậy nên, con nữ quỷ đầy m/áu thịt nhầy nhụa này chính là...
Em tôi?
7.
"Em ? Chỉ Như?"
Tôi cố kìm nén sự sợ hãi, cẩn thận kỹ nữ quỷ trước mặt.
Chỉ thấy khi nghe thấy giọng tôi, tác của ấy chậm lại, đôi mắt đục ngầu dần trở nên sáng rõ hơn.
"Nói thêm với ấy vài câu, để ấy nhận ra cậu." Lão đạo sĩ hét lớn.
Tôi theo, kể lại những câu chuyện thuở nhỏ, vừa vừa nước mắt giàn giụa.
Yết hầu của em cũng bắt đầu chuyển , phát ra những âm thanh ậm ừ.
Tôi chợt nhận ra, trong miệng ấy chẳng còn gì.
Bọn cầm thú đó, chúng đã rút mất lưỡi của em tôi!
"Sao bọn nó dám! Sao lại dám?!”
"Chỉ Như, là có lỗi với em, đã không bảo vệ em."
Tôi bất lực quỳ xuống, gục đầu khóc nức nở.
Chỉ Như nhẹ nhàng hạ xuống đất, từng bước tiến lại gần tôi.
Ngay khi tới gần, ánh mắt trong sáng của em ấy lại đột nhiên trở nên mờ đục và tàn nhẫn.
"Cẩn thận! Cô ấy mất lý trí rồi!"
Lão đạo sĩ hét lớn, một thanh kiếm đồng nay qua trước mặt Chỉ Như, khiến ấy giật mình lùi lại vài bước.
Tôi lập tức né sang, chạy đến cạnh lão đạo sĩ.
"Tên cầm thú kia vừa rạch tay, bôi m/áu lên tấm bia đá đó, chính là thứ khiến em cậu mất đi sự tỉnh táo."
Lão đạo sĩ nắm chặt thanh kiếm đồng đang xoay tròn, nhanh chóng chỉ về phía thôn trưởng Vương ở tiền sảnh.
"Cậu tiếp tục chuyện với ấy, tôi đi trận của hắn!"
Tôi còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một bóng xanh lao đi, trong khi một bóng trắng lại tiến thẳng về phía tôi.
Chỉ Như dùng hai tay siết chặt cổ tôi, miệng không ngừng phát ra âm thanh như đang cố điều gì đó.
Tôi dùng sức cạy tay ấy ra, thẳng vào mắt và hét lớn:
"Chỉ Như, là trai của em mà!”
"Anh đã trở thành cảnh sát rồi, em xem, đây là món quà mà mua cho em bằng đồng lương đầu tiên của mình."
Tôi từ bỏ sự chống cự, rút từ trong túi ra một sợi dây chuyền vàng hồng.
Đó là món quà sinh nhật mà em đã thầm ao ước từ lâu.
Đáng tiếc, từ sau khi ba mẹ mất, chúng tôi phải nhờ đến sự hỗ trợ và thêm để có tiền đi học, hoàn toàn không thể mua nổi món quà hàng nghìn đồng đó.
Vì thế, em chỉ dám lén lút đi ngắm nó mỗi khi thêm xong.
Khi tôi trở thành cảnh sát, tôi đã dùng tháng lương đầu tiên để mua nó.
Em nhận món quà ấy đã vui mừng nhảy cẫng lên, sau đó em lại rất ít khi đeo nó.
Mỗi lần tôi hỏi, em đều sẽ để dành đeo vào ngày cưới.
Nhưng giờ, em tôi chẳng bao giờ có thể tìm người con trai em để bước vào lễ đường nữa.
Chỉ Như chằm chằm vào sợi dây chuyền trong tay tôi, sức lực trên tay ấy cũng giảm đi đôi chút.
Tôi tranh thủ cơ hội, tiếp tục :
"Chỉ Như, trước đây đều là dối em.”
"Anh rất thích món cơm chiên trứng em .”
"Em nấu ăn rất giỏi, em cũng là thông minh nhất. Anh chỉ toàn trêu chọc em thôi."
Năm tôi học lớp 12, em vừa vào cấp hai của tôi đã kiên quyết nhận hết việc nấu cơm giặt giũ, để tôi có đủ thời gian nghỉ ngơi và học tập.
Để ngăn em như , tôi cố chê bai tay nghề nấu ăn của em.
Em lại cẩn thận chạy sang nhà bà thím hàng xóm để học nấu nướng, tôi cảm lắm, vẫn chê em ngốc nghếch, học chẳng ra hồn.
Nếu có thể quay lại, tôi nhất định sẽ với em.
Em chính là thông minh và xinh đẹp nhất thế gian, còn mới là kẻ ngốc nghếch như lợn.
Nước mắt tôi như những hạt ngọc bị đứt dây, không thể nào kìm lại nữa.
Nhìn tôi trong bộ dạng này, đôi mắt đục ngầu của Chỉ Như không ngừng đảo qua đảo lại lo lắng.
Cô ấy phát ra âm thanh lầm bầm, tựa như đang gọi: "Anh..."
Tôi không còn cảm thấy ngạt thở nữa, chỉ cầm c.h.ặ.t t.a.y em , khóc lóc không ngừng.
Nhưng ấy lại có vẻ rất đau đớn.
Gân xanh nổi lên trên đôi tay em, những vết hằn như m/áu trên mặt ấy ngày càng sâu.
Đôi mắt của ấy lúc thì đục ngầu, lúc lại trong sáng, miệng thì bối rối gọi gì đó.
"Lau sạch m/áu trên bia đá, rồi đẩy đổ nó đi!" Lão đạo sĩ hét về phía tôi.
Lão đang đánh nhau với tên cầm thú thôn trưởng ở bên dưới.
Thấy , tôi lập tức lao tới, dùng tay áo lau sạch vết m/áu, rồi đẩy mạnh tấm bia khắc bùa kia xuống đất.
Chỉ Như toàn thân run rẩy một hồi, sau đó ánh mắt em trở lại sáng rõ.
Em tôi đầy lưu luyến, rồi đột nhiên biến mất.
Tôi thậm chí không kịp ôm em một cái.
Bạn thấy sao?