Lão đạo sĩ một mình cầm thanh kiếm đồng và bàn Càn Khôn, đi đầu.
Lão dừng lại trước bàn thờ tổ tiên, chăm xuống đất.
Tôi vội chạy lên, phát hiện dưới đất toàn là chu sa.
"Đây là trận pháp cổ. Cậu xem những ký tự Phạn văn xung quanh, có phải giống với trên cửa sổ không?"
Lão liếc Tô Tô đang run rẩy bên dưới bàn thờ, rồi thì thầm với tôi.
Tôi theo hướng tay lão chỉ, quả nhiên thấy một loạt ký tự, so với những ký tự tôi chép lại từ cửa sổ nhà nghỉ thì hoàn toàn giống nhau.
Tôi gật đầu khẽ.
Lão đạo sĩ vuốt râu vẻ hài lòng, : "Cái mà ấy nhắc tới về Phạn văn kinh phái, e rằng có liên quan đến chuyện của em cậu."
Sau đó, lão kể cho tôi nghe về phái Phạn văn kinh ở trong nước, rằng nó tà môn vô cùng, chuyên chuyện thất đức.
"Cậu tuyệt đối đừng tin bọn chúng!"
Lão nhắc nhở tôi rồi chìa tay đòi món đồ của em tôi.
Trước khi về quê dọn dẹp đồ của em để lập mộ yên vị, lão đã dặn tôi mang theo vài món đồ mà em tôi thường dùng, để tiện triệu hồi ấy.
Tôi lấy từ túi trong ra món trang sức mà em thích, đưa cho lão.
Lão cúi xuống định đặt món trang sức vào giữa trung tâm trận pháp, Tô Tô lao tới ngăn lại.
"Đồ vật của trận pháp, sao có thể tùy tiện vào?”
"Rốt cuộc ông định gì? Tôi không muốn ch/ết chung với ông đâu!"
Gương mặt nhỏ nhắn của đang giận dữ, đứng yên bất ở điểm giao nhau của các đường chu sa.
Lão đạo sĩ tức giận đến cực điểm, chỉ lườm mà không gì , rồi quay sang tôi.
"Lý Tự Minh, cậu còn muốn cứu em mình nữa không!?”
"Đây chính là trận pháp giam giữ em cậu. Chỉ khi đặt đồ của em cậu vào mắt trận, mới có thể triệu hồi ấy!”
"Mau đẩy ta ra, chúng ta phải mau chóng hoàn thành nghi lễ."
Nghe lời lão, tôi định hành , lại bị tiếng hét của Tô Tô cho giật mình.
"Anh Lý, đừng nghe ông ta, đây là tà thuật!”
"Nếu để ông ta triệu hồi hồn phách, cộng với m/áu của , thì cả linh hồn của lẫn em đều sẽ bị ông ta điều khiển."
Hai bên cứ tranh cãi không ngừng, tôi đứng giữa, nhất thời không biết nên nghe theo ai.
Đột nhiên, cửa từ đường kêu "két" một tiếng, gió thổi vào cuồn cuộn.
Lão đạo sĩ và Tô Tô lập tức ngừng tranh cãi, cả hai cùng rút pháp khí ra, chĩa về phía cửa.
Tôi núp sau lưng họ, lặng lẽ chạm tay vào khẩu s.ú.n.g trong túi.
"Đêm hôm thế này, các người đến từ đường cũ này gì?"
Một giọng như trong phim truyền hình vang lên ở cửa.
Tôi theo hướng phát ra âm thanh, nhận ra đó chính là thôn trưởng Vương – người đã ăn huyên thuyên trên bản tin, cũng là tài xế đã đưa em tôi đi khi xưa.
6.
Tôi siết chặt khẩu s.ú.n.g trong tay, chỉ muốn lập tức b/ắn ch/ết hắn ngay tại chỗ.
Ba năm trước, em tôi, Lý Chỉ Như – người cùng tôi sống nương tựa vào nhau – đã tranh thủ kỳ nghỉ hè để đến một ngôi làng hẻo lánh ở huyện Linh dạy học.
Nhưng từ lúc em ấy ra khỏi nhà ga huyện Linh, lên chiếc xe đen của thôn trưởng Vương, thì bặt vô âm tín.
Cảnh sát đã điều tra rất lâu, lục soát khắp các làng mạc dưới chân huyện Linh, không tìm thấy gì.
Họ cũng đã bí mật theo dõi tài xế Vương này một thời gian dài, cũng không có manh mối nào.
Giờ đây, lão đạo sĩ với tôi rằng, em tôi đã bị đám người này ch/ết, biến thành oán quỷ để trấn giữ oán khí.
Tôi thật sự muốn gi/ết ch/ết hắn!
Nhưng tôi phải tìm em trước đã.
Tôi kìm nén cơn giận, giấu khẩu s.ú.n.g lại.
"Thôn trưởng Vương, đây là hai người của tôi. Họ không ngủ , nên muốn ra ngoài trải nghiệm chút cảm giác kinh dị nửa đêm.”
"Phải rằng từ đường này thực sự có cái không khí kinh dị kiểu Trung Quốc, sao nơi này lại không mở cửa cho công chúng ?"
Tô Tô lên tiếng giúp chúng tôi giải vây.
Cô là người nổi tiếng trên mạng mà thôn trưởng Vương đã mời về để giúp quảng bá cho "Quỷ thôn," nên thôn trưởng Vương tự nhiên đối xử với gần gũi hơn.
Nghe , vẻ mặt ủ rũ của hắn lập tức dễ coi hơn.
"Nơi này hư hỏng quá rồi, chưa kịp sửa sang.”
"Mau về đi, dạo này trong thôn không yên ổn, nửa đêm có người dân làng bên đến chuyện."
Thôn trưởng Vương tiến lại gần hơn, thấy chúng tôi đứng giữa trận pháp, sắc mặt hắn liền trở nên khó chịu.
Tô Tô nhanh chóng đánh lạc hướng, lập tức đồng ý dẫn chúng tôi rời khỏi.
Tôi thấy Tô Tô cứ nháy mắt ra hiệu cho chúng tôi, đành phải bất đắc dĩ theo.
Bạn thấy sao?