1.
Lúc Khương Giác gọi điện tới, đúng lúc tôi vừa về đến nhà.
Giấy khám bệnh trong túi đã bị tôi vo lại thành cục.
Trước đây chưa bao giờ chủ gọi điện cho tôi.
“Hôm trước là sinh nhật ba.”
Giọng lạnh như băng.
Từ trước tới nay đều như .
“Tại sao em không về…”
“Vì không muốn về.” Tôi ngăn tiếp, “Anh về là rồi mà.”
“Nguyệt Sơ ở nước ngoài cũng về.”
Nguyệt Sơ là con của tôi, sống ở nhà chúng tôi từ nhỏ.
“Có ấy là rồi, dù sao cũng coi ấy như em mà.”
Người bên kia như bị chọc giận, trầm trọng gọi tên tôi: “Khương Miên!”
Tôi cúp máy.
Ráng chiều hoàng hôn cuối chân trời hắt vào phòng tôi.
Tôi ngồi trước bàn, xé giấy chẩn bệnh thành từng mảnh nhỏ.
Lúc những mảnh giấy bay lả tả xuống bàn, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
Khương Giác: Sắp tới ngày giỗ của mẹ rồi.
2.
Khương Giác là trai tôi.
Anh luôn rất hận tôi.
Bởi vì tôi chính là người cướp mất mẹ .
Hơn hai mươi năm trước, mẹ tôi khó sinh rồi qua đời trong lúc sinh tôi, bà ấy mất mạng trên bàn phẫu thuật.
Vì một sinh mệnh mới mà phải chết.
Không có ai chào đón sự hiện diện của tôi.
Bởi vì tôi mà ba mất đi người vợ ông nhất.
Còn Khương Giác, ấy mất đi một người mẹ.
Thù hận này kéo dài từ lúc tôi ra đời đến tận hôm nay.
Không phải tôi cố ý không tới tham dự sinh nhật của ba.
Chỉ là hôm đó, lúc đau bụng đến mức sắp ngất xỉu, tôi mới mơ hồ nhận ra một điều.
Nhưng thật ra nếu tôi không đi, có lẽ ba sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
3.
Khương Giác không tiếp tục tìm tôi nữa.
Lúc đứng dưới công ty, tôi hít sâu một hơi.
Sau khi tốt nghiệp, tôi vào công ty trai .
Từ trên xuống dưới, chưa có ai phát hiện quan hệ của chúng tôi.
Số lần tôi gặp mặt thậm chí còn ít hơn số lần gặp những nhân viên bình thường khác.
Tuần trước có một giám đốc điều hành cấp cao đã từ chức, người kế nhiệm mới sẽ công bố vào thứ hai tuần này.
Mọi người đều vị trí ấy sẽ thuộc về tôi.
Ít nhất, trước khi nhận giấy khám bệnh thì tôi đã nghĩ .
Tình cờ gặp đồng nghiệp trên hành lang, ấy chào tôi rồi mỉm đến gần:
“Chị Miên, thăng chức thì đừng quên khao bọn em nhé.”
Tôi cụp mắt : “Còn chưa chắc chắn mà.”
“Không phải chị thì là ai.” Cô ấy kéo cánh tay tôi, “Trong tất cả những người có thể chọn, chị là người giỏi nhất còn gì nữa.”
Lúc vào phòng họp, Khương Giác cũng có mặt ở đó, tôi cờ chạm mắt với , chỉ là một khoảnh khắc nhỏ, sau đó lại quay đi giống như hai người xa lạ.
“Xin chào Khương tổng.”
Anh không tôi, gật đầu.
Thờ ơ như thể đêm đó chúng tôi chưa từng cãi nhau.
Mọi người dần đến đông đủ.
Khương Giác hắng giọng, đồng nghiệp lập tức nháy mắt với tôi.
Tôi xuống tránh ánh mắt của ấy.
Giây tiếp theo, tôi nghe cái tên quen thuộc.
“Đường Nguyệt Sơ.”
Hình bóng thân quen từ cửa bước vào, dáng người mảnh khảnh, Đường Nguyệt Sơ vẫn dịu dàng như trước.
Khương Giác đứng bên cạnh ấy, giới thiệu với mọi người: “Cô Đường mới về nước và sẽ kế nhiệm vị trí phó giám đốc.”
Có người theo bản năng tôi, tôi ngước lên Đường Nguyệt Sơ đang tươi rói, bầu không khí như bị tạm dừng.
Âm thầm dao .
Tôi mỉm vỗ tay.
Tiếng vỗ tay thưa thớt tan bầu không khí kỳ lạ của phòng họp.
Đường Nguyệt Sơ chạm mắt với tôi, mắt cong cong.
4.
Vị cà phê trong phòng uống nước đậm đến mức muốn nôn ra. Tôi dùng thìa khuấy lên nhấp một ngụm, lúc nuốt xuống chỉ thấy vị chua.
Đồng nghiệp trợn mắt bất bình.
“Dựa vào đâu chứ, sao ta có thể cướp vị trí của chị, đi cửa sau thì quang minh chính đại lắm sao?”
“Chị Miên, chị không thấy tức giận à?”
“Rõ ràng vị trí này vốn thuộc về chị, chị bỏ bao công sức như thế, lần trước tăng ca còn suýt nữa phải nhập viện mà.”
Cô ấy tôi: “Chị Miên, em này, chị đừng liều mạng như thế, uống ít cà phê thôi.”
Độ ấm của cà phê truyền đến tay tôi qua ly sứ, tôi khẽ cảm ơn: “Khương tổng tự có suy tính của mình.”
Cô mở to mắt, hạ giọng đang muốn phàn nàn thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Giọng của Khương Giác cực kỳ rõ ràng trong phòng uống nước nhỏ hẹp, nghe như đang kìm nén lửa giận: “Khương Miên, tới chỗ một chuyến.”
Ly cà phê trong tay không cầm chắc, vài giọt cà phê bắt lên áo sơ mi trắng của tôi, nhiệt độ trên lớp vải cũng khiến da tôi bỏng rát.
Tôi thấp giọng đáp: “Vâng.”
5.
Cửa văn phòng của Khương Giác mở ra, tôi thấy Đường Nguyệt Sơ đang ngồi trên sô pha, hơi cúi đầu.
Trong tay ta là một tờ giấy.
Còn Khương Giác ngồi đó, gương mặt lạnh lùng tràn ngập vẻ tức giận.
Trước đây có người , mặc dù Khương Giác và tôi đều cùng một mẹ sinh ra chỉ có đôi mắt là giống nhau.
Đuôi mắt hếch lên, lúc không tự nhiên mang theo khí lạnh như từ chối người khác đến gần.
Tiếc là cả hai chúng tôi đều không thích .
Mà Khương Giác cũng chưa bao giờ với tôi.
“Mặc dù Nguyệt Sơ mới về nước, em ấy có thực lực.”
“Khương Miên.”
Khi gọi tên tôi, Khương Giác cau mày.
“Trong lòng em có oán hận gì cứ thẳng ra, ở sau lưng bàn tán người khác, bắt tay với đồng nghiệp lập Nguyệt Sơ, Khương Miên, lòng dạ độc ác đã là bản chất của em rồi sao?”
Cũng mới chỉ có nửa ngày thôi.
Tôi liếc Đường Nguyệt Sơ, đúng lúc ta ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của tôi.
Ở tuổi hai mươi, gương mặt ta đầy collagen, hai mắt ửng đỏ, nước mắt ầng ậng trong mắt.
Rồi lại lập tức cúi đầu.
Các diễn viên hài đều đã nhập vai, chỉ chờ đến lượt tôi diễn, tôi thật sự không có hứng diễn kịch với họ.
“Miệng là của người khác, bọn họ gì đâu liên quan tới em.”
“Hơn nữa…”
“Mọi người cũng không phải đồ ngốc.”
Tiếng nức nở cùng tiếng đồ vật rơi xuống đồng thời vang lên, cây bút quý giá vốn đặt trên bàn đã bị gãy.
Màu mực đen tràn quanh chân tôi.
“Khương Miên! Em…”
Một tờ giấy nhẹ nhàng đặt lên bàn .
Khương Giác bị chặn lời, chờ đến khi rõ chữ viết trên đó thì lửa giận lại ngùn ngụt: “Khương Miên!”
“Em vẫn còn là trẻ con sao?”
“Em đang giận dỗi đấy à?”
Lá đơn xin thôi việc bị vo thành một cục, lại ném xuống chân tôi như đồ bỏ đi.
Đây không phải là giận dỗi.
Từ lâu tôi đã biết.
Tôi không có tư cách để giận dỗi.
Chỉ những đứa trẻ người khác dỗ dành mới có tư cách này.
Còn tôi thì không.
“Em sẽ tự đi tìm nhân sự.”
Khoảnh khắc đóng cửa lại, tiếng quát giận dữ của bị tôi chặn lại bên trong cánh cửa.
Nhưng chưa đi mấy bước, Đường Nguyệt Sơ đã đuổi theo tôi.
“Miên Miên.” Giọng ta vẫn còn bị nghẹt, cẩn thận cầm lấy tay tôi.
“Miên Miên, chị đừng giận mà. Em không cần vị trí này, để em đi với Giác, chị đừng tức giận.”
“Nếu biết mọi chuyện sẽ như thế này thì em đã không trở về, Miên Miên, chị đừng vì em mà ảnh hưởng đến cảm của chị với Giác.”
Ở hành lang không có ai.
Tôi dừng bước ta.
Đôi mắt Đường Nguyệt Sơ vốn mang cảm giác ngây thơ vô tội và yếu đuối đáng thương, cộng với đôi mắt và chóp mũi ửng đỏ của ta, ta luôn có thể dễ dàng chiếm cảm từ người khác.
Giống hệt mười mấy năm trước, đó là dáng vẻ lúc ta mới đến nhà tôi không lâu.
“Đường Nguyệt Sơ.”
Tôi bước tới gần, nắm lấy cằm ta, “Chiêu này, lần nào cũng dùng ——”
“Phải không?”
Mặt Đường Nguyệt Sơ tái mét.
Thanh máy vang lên tiếng thông báo.
Tôi buông tay ra, xoay người bước vào trong thang máy, dường như ta còn chưa hoàn hồn lại, cứ đứng yên tại chỗ.
Bạn thấy sao?