Ngay sau đó, dì gửi cho tôi một đoạn video.
Trong video, bố mẹ tôi đang náo loạn ngay trước cổng một trường đại học “rởm”.
Bảo vệ chặn lại không cho vào, họ nhất quyết chen vào bằng .
“Con tôi đang học ở trong đó! Mau cho tôi vào!”
Bảo vệ hỏi con họ tên là gì.
Mẹ tôi hùng hồn trả lời: Lâm Niệm Đệ! Con tôi tên là Lâm Niệm Đệ!”
Bảo vệ lập tức tra cứu trong hệ thống sinh viên, tra một hồi lâu rồi nhíu mày ngẩng đầu họ:
“Xin lỗi, trường này không có sinh viên nào tên là Lâm Niệm Đệ.”
Mẹ tôi khựng lại một chút, sau đó bật lạnh:
“Sao có thể như ? Rõ ràng tôi thấy nó nhận giấy báo trúng tuyển rồi mà! Nó học ở trường các người, mau kêu nó ra đây!”
7
Mẹ tôi vẫn kiên quyết không lùi bước, ra dáng rối, đòi bảo vệ nhất định phải gọi con bà ra.
Bảo vệ không còn cách nào, đành phải liên lạc với ban lãnh đạo nhà trường.
Lãnh đạo trường đích thân ra tiếp, nhẹ nhàng giải thích:
“Phụ huynh à, tôi hiểu ông bà đang lo, xin hãy bình tĩnh.”
“Chúng tôi đã tra toàn bộ danh sách sinh viên của trường, không có ai tên là Lâm Niệm Đệ cả. Ông bà có thể xác nhận lại xem con mình có thực sự học ở đây không?”
Mẹ tôi lúc này đã mất kiên nhẫn: “Các người đúng là đồ lừa đảo! Có phải cố giấu con tôi không?”
“Nếu các người còn không thật, tôi sẽ báo công an đấy!”
Lãnh đạo nhà trường thở dài một hơi, thì thầm vài câu với các thầy khác.
Cuối cùng mới lên tiếng: “Xin lỗi, chúng tôi đã kiểm tra trên hệ thống thông tin sinh viên toàn quốc. Con ông bà – Lâm Niệm Đế, số chứng minh nhân dân là xxxx, đúng chứ?”
“Hệ thống cho thấy, sinh viên này hiện đang theo học tại Đại học Hải Thành ở miền Nam. Và năm nay còn vừa nhận học bổng loại nhất, là sinh viên xuất sắc nữa.”
Vừa dứt lời, những người xung quanh lập tức bàn tán rôm rả, nhạo mẹ tôi.
“Đúng là loại phụ huynh chẳng quan tâm gì đến con cái, đến con mình học trường nào cũng không biết!”
“Chắc chắn là loại cha mẹ trọng nam khinh nữ, hút máu con . Sinh ra trong gia đình như , con bé đúng là xui tám kiếp!”
“Tôi đoán con họ bị dọa sợ rồi nên mới lén đăng ký học trường ngoài tỉnh, rồi âm thầm bỏ trốn!”
…
Video kết thúc tại đây.
Chuyện sau đó thế nào, dì tôi cũng không kể.
Dì chỉ gửi cho tôi một tin nhắn:
“Niệm Niệm, dì vẫn luôn giữ bí mật giúp con. Dù mẹ con có hỏi, dì cũng không con đang học ở Hải Thành.”
Tin nhắn của dì khiến lòng tôi ấm lên.
Việc tôi học ở Đại học Hải Thành, trong cả nhà chỉ có mình dì biết.
Khi mới đến trường, tiền vé máy bay và chi phí đi đường đã tiêu hết tiền tiết kiệm của tôi, tiền sinh hoạt gần như chẳng còn gì.
Chính dì đã chuyển cho tôi vài trăm tệ, giúp tôi vượt qua lúc khó khăn.
Dì là người có học thức trong làng, sống yên tĩnh, thích đọc sách, vì hơn ba mươi tuổi chưa lập gia đình nên thường bị hàng xóm dè bỉu, những lời rất khó nghe.
Vì thế mà mẹ tôi không muốn qua lại với dì.
Nhưng tôi biết, chính dì mới là người thấu đạt lý và tốt bụng thật sự.
8
“Dì ơi, cảm ơn dì.”
“Nhưng chuyện này, dì đừng với họ. Mấy năm tới, con không có ý định quay lại ngôi nhà đó nữa.”
“Nếu họ có hỏi, dì cứ … con của họ đã chết rồi.”
Gửi xong tin nhắn cuối cùng, tôi tắt điện thoại.
Kiếp trước của tôi, chẳng phải cũng chính là đã chết sao?
Vì 20 vạn tiền sính lễ, mẹ tôi nhất quyết ép tôi gả cho một người đàn ông bình thường trong làng.
Người đó ngoại hình tầm thường, tính cách tưởng chừng hiền lành, sau khi kết hôn lại lộ ra bản chất vũ phu.
Chỉ vì phát hiện tôi có liên lạc với học cũ, hắn tưởng tượng tôi lăng loàn bên ngoài, liền cầm chai bia đập thẳng vào tay tôi.
Nhiều lần như , tôi bị đánh đến trọng thương, phải nhập viện.
Tôi van xin bố mẹ đến thăm tôi trong bệnh viện…
Nhưng họ lại : “Vợ chồng son cãi nhau là chuyện bình thường, ai mà chẳng trải qua nhịn một chút là ổn, đừng lớn chuyện!”
Ở nơi quê nghèo, điều kiện y tế lạc hậu, lúc tôi mang thai sinh con thì bị khó sinh, vật lộn suốt một ngày một đêm vẫn không sinh .
Bác sĩ buộc phải mổ lấy thai, không ngờ lại xảy ra xuất huyết ồ ạt, không cách nào cầm máu .
Ngay lúc sắp chết, tôi gọi điện cầu xin bố mẹ đến tôi lần cuối.
Họ lại : “Chỉ là sinh con thôi mà cũng yếu đuối như à? Bọn tao còn phải hầu hạ con dâu của em mày nữa, tự lo lấy đi!”
Tối hôm đó, tôi không qua khỏi, trút hơi thở cuối cùng.
Cho nên kiếp này, bọn họ tìm không ra tôi, em trai nằm viện không ai chăm, đó là việc của họ.
Không liên quan gì đến tôi.
Hôm sau, vì quá phiền với các cuộc gọi quấy rầy, tôi đi đổi SIM điện thoại.
Chỉ để lại số liên lạc cho một mình dì.
Vì họ đã sớm quyết định không xem tôi là con ruột.
Thì tôi cũng chẳng cần xem họ là người thân.
Bạn thấy sao?