Vừa dứt lời, cả nhà rôm rả.
Chỉ có tôi là đứng chết lặng tại chỗ.
Thì ra, bà biết thành phố ven biển tốt, cũng biết trường đại học trọng điểm ven biển rất đáng mơ ước.
Chỉ là… bà cho rằng tôi không xứng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi kiên định rơi vào bảng điền nguyện vọng trên màn hình máy tính.
Giọng mẹ tôi vang lên, đầy giận dữ.
“Nghe thấy chưa! Nhất định phải chọn trường trong tỉnh, miền Nam xa thế, tiền tàu xe đi lại đủ cho bố mẹ ăn cả năm, không phung phí như thế!”
Tôi lạnh, ngoài mặt thì gật đầu đồng ý.
Nhưng tay vẫn kiên quyết chọn ngôi trường trọng điểm xa nhất ở miền Nam.
Lần này, tôi sẽ không còn nhún nhường với cha mẹ hút máu nữa.
Tôi sẽ sống cho chính mình!
3
Sau khi điền nguyện vọng xong, tôi không với ai cả.
Lần này, điểm thi đại học của tôi là cao nhất huyện.
Mẹ tôi đi ngoài đường, ai cũng đến hỏi bà:
“Chị Hai này, con bé Niệm Địch nhà chị đăng ký trường nào thế?”
Bà ấy lúc nào cũng vui vẻ với người khác: “Nó đăng ký trường trong tỉnh mình, gần nhà, đỡ lo!”
Người ta nghe xong liền gật gù hiểu ý, còn khen bà có phúc.
Lúc mẹ tôi về đến nhà, tôi đang lục tung nhà để tìm sổ hộ khẩu.
“Con tìm cái gì đấy?”
Vừa thấy tôi, mẹ lại theo thói quen nhíu mày: “Con bé nhà hàng xóm nghỉ hè còn biết đi thêm kiếm tiền, mày thì suốt ngày ở nhà chuyện, chẳng biết kiếm ít tiền về đỡ đần tao với bố mày!”
Tôi bịa là bị mất chứng minh thư, cần hộ khẩu để lại.
Mẹ tôi bực bội lầu bầu mắng chửi rồi mới chịu đưa hộ khẩu cho tôi.
Vẫn không quên buông mấy lời quen thuộc: “Đồ của! Nuôi mày đúng là vô dụng, cái chứng minh thư cũng mất, mày còn nên trò trống gì!”
Tôi hít sâu một hơi, cố nhịn, không đôi co.
Tự nhủ trong lòng: Chịu đựng thêm chút nữa thôi, chẳng bao lâu nữa là thoát khỏi đây rồi.
Tôi cầm hộ khẩu, lập tức đến đồn công an đổi tên.
Nhân viên ngẩng đầu tôi: “Xác nhận là đổi thành Lâm Niệm Đế?”
Tôi gật đầu.
Nửa tiếng sau, thủ tục đổi tên hoàn tất, tôi cũng lại chứng minh nhân dân mới. Khi đưa thẻ cho tôi, nhân viên còn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ:
“Chúc mừng , Niệm Đế. Từ giờ hãy đế vương cuộc đời mình, chủ vận mệnh của chính mình!”
Tôi siết chặt tấm thẻ căn cước mới, suốt đường đi lòng ngập tràn kích , như thể cuộc đời tôi thật sự bắt đầu lại.
Bố mẹ trọng nam khinh nữ suốt mười mấy năm.
Tôi sinh ra là con , họ mặt nặng mày nhẹ, như thể tôi là điềm xui của gia đình.
Cái tên “Niệm Đệ” mà họ đặt cho tôi, chính là để cầu mong đứa sau sẽ là con trai.
Vì em trai tôi mới đặt tên là “Gia Bảo”.
Kiếp trước tôi đã hy sinh rất nhiều, chỉ mong bố mẹ có thể thấy tôi, thương tôi một chút, họ chẳng bao giờ quan tâm.
Mãi đến khi chết, tôi mới hiểu ra— Không phải họ không thấy, mà là họ chẳng hề bận tâm.
Lần này, tôi sẽ không để họ xen vào cuộc đời tôi nữa.
Tôi sẽ sống trọn vẹn vì chính mình!
4
Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, mẹ tôi thản nhiên ném nó cho tôi.
“Lên đại học thì nhớ đi thêm kiếm tiền đấy nhé, tự lo tiền sinh hoạt đi!”
“Bố mày với tao còn phải nuôi em trai mày, không có dư đồng nào cho mày đâu!”
Kiếp trước, tôi tủi thân vô cùng, chỉ biết trốn vào góc khóc một mình.
Không hiểu vì sao bố mẹ lại thiên vị đến thế.
Nhưng thực ra, trên đời này có mấy thứ là công bằng?
Bây giờ, tôi chỉ lạnh nhạt nhận lấy giấy báo, bình tĩnh đáp:
“Con biết rồi.”
Họ còn chưa biết, trường tôi đậu là Đại học Hải Thành ở miền Nam, nơi có khí hậu ôn hòa quanh năm.
Cách nhà hơn một ngàn cây số, phải đi máy bay mới tới nơi.
Trước ngày nhập học, mẹ ném cho tôi hai đồng:
“Đây là tiền xe buýt đi đến trường, liệu mà tiêu cho tiết kiệm.”
Tôi không thèm ngẩng đầu, tiếp tục vùi đầu vào công việc thêm trên mạng.
Từ lúc nhận giấy báo, tôi đã cày ngày cày đêm nhiều việc, sớm kiếm đủ tiền mua vé máy bay.
Ngày khai giảng, tôi cầm hai đồng đó đi xe buýt đến sân bay.
Lên máy bay, dần rời xa mảnh đất quen thuộc, tôi đến rưng rưng nước mắt!
Kiếp trước, tôi chăm chỉ học hành, vất vả đi , tiền kiếm đều bị mẹ tôi thu sạch.
Thành phố Hải Thành miền Nam vẫn luôn là giấc mơ của tôi.
Bạn thấy sao?