Cô Gái Mang Hình [...] – Chương 8

Trước mắt tôi dần tối sầm lại, mơ hồ tôi cảm nhận có người gắng sức cõng tôi lên, lại bị ngã, rồi lại cố cõng lên, lại ngã lần nữa.

Rất nhanh, tôi không còn cảm giác gì nữa.

Nhưng cuộc đời luôn có những điều bất ngờ.

Chính nghĩa không bao giờ khuất phục tà ác.

Tôi lại có ý thức lần nữa.

Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trong bệnh viện, mẹ tôi ở bên cạnh, khóc đến sưng cả mắt.

Thấy tôi tỉnh dậy, bà mừng rỡ vô cùng, vội vàng gọi ba tôi đến xem.

Hóa ra ban đầu cảnh sát nghe tin tôi bị đánh đến máu me đầy đầu, nên khi đến họ còn gọi theo nhân viên y tế, mang cáng vào núi.

Dân làng không chịu khai vị trí của tôi, cảnh sát đã phải sử dụng nhiều máy bay không người lái để tìm tôi trong thời gian nhanh nhất có thể.

Tôi coi như là trở về từ cõi chết.

Tôi đã giao chứng cứ cho cảnh sát, nửa số dân trong làng đã bị bắt, tất cả những ai liên quan đều bị bắt giam.

Cả gia đình ông chủ tiệm thiết bị điện tử cũng bị bắt.

Lão già độc thân bị Tiểu Hồ Điệp đâm thủng phổi, vẫn cứu sống. Lão không thể chết nhanh như thế , lão phải bị người đời khinh bỉ, mang tội danh dơ bẩn nhất để đối mặt với án tử hình.

Tuy nhiên, tôi không gặp lại Tiểu Hồ Điệp.

Nghe ấy cảnh sát bảo vệ.

Cả một nửa dân làng phải bồi thường rất nhiều tiền, không một kẻ xấu nào trong vụ án này thoát khỏi trừng . Nghe lúc cảnh sát đến bắt người, xe đỗ kín cả đoạn đường dài dẫn vào làng.

Tôi coi như đã tiêu diệt một nửa ngôi làng của mình và trở thành kẻ tội đồ trong mắt mọi người.

Vụ án rất phức tạp, mãi đến một năm sau, tôi nhận một khoản chuyển tiền hai triệu.

Không cần nghĩ cũng biết, đó là khoản bồi thường mà Tiểu Hồ Điệp đã nhận . Nhưng điều này không có nghĩa là những người trong làng có thể trốn tránh trách nhiệm hình sự, thậm chí bố mẹ của Tiểu Hồ Điệp cũng phải vào tù.

Tôi chỉ muốn với Tiểu Hồ Điệp rằng, ban đầu tôi không hề mong nhận tiền bạc gì cả, tôi chỉ muốn thấy ấy hóa thành phượng hoàng, tái sinh từ đống tro tàn.

Nhưng bây giờ, số tiền ấy tôi vẫn quyết định giữ lại, vì gia đình tôi không còn sống tiếp ở ngôi làng ấy nữa.

Trong làng, năm người bị kết án tử hình, tám người bị kết án tù mười năm, và những người còn lại nhận án từ ba đến bảy năm tù.

Án tử hình của lão già độc thân lại khác với những người khác. Có người nghe kể lại cảnh tượng khi lão ta bị hành hình. Phát súng đầu tiên, bác sĩ kiểm tra, lão chưa chết. Phát súng thứ hai, bác sĩ lại kiểm tra, vẫn chưa chết. Đến phát súng thứ ba mới kết liễu .

Người nghe kể lại cảnh này miêu tả rằng, lão già muốn chết nhanh gọn lại không , chết đau đớn khôn xiết.

Có người bảo rằng lão chịu tội nặng quá nên người hành hình cố ý bắn lệch. Ngay lập tức, người khác rằng đừng suy diễn lung tung, chẳng phải cố ý bắn lệch, chỉ là ông trời không muốn lão chết một cách dễ dàng.

Tôi nghĩ, không biết Tiểu Hồ Điệp nghe tin này có thấy chút an ủi nào không.

Với số tiền ấy, tôi đã mua một căn nhà, một chiếc xe ở thành phố và mở một tiệm xăm hình. Đột nhiên tôi trở thành người có nhà, có xe, và có cả cửa tiệm riêng trong thành phố.

Hôm đó, tôi đang vẽ thiết kế thì cửa bỗng mở. Không ngẩng đầu lên, tôi : “Xin chào, tôi đang bận, cứ xem trước muốn xăm hình gì nhé.”

Một giọng quen thuộc vang lên: “Có nhận học trò không?”

Tôi sững sờ, dừng vẽ và ngẩng đầu lên.

Tiểu Hồ Điệp mặc chiếc váy hoa nhã nhặn, đội một chiếc mũ cói xinh xắn, mỉm tôi.

Cô ấy : “Anh đã xăm cho em hình phượng hoàng, em muốn học từ . Đến ngày em thành nghề, em sẽ giúp che đi những vết sẹo trên người .”

Tôi hỏi: “Em đã nhớ ra mọi chuyện rồi sao?”

“Ừ, sau khi nhận khoản bồi thường, em đã đi nhiều bệnh viện lớn trong nước.”

“Anh không nghĩ em sẽ lấy khoản bồi thường đó. Anh cứ nghĩ em sẽ từ chối để bọn họ bị nặng hơn.”

“Người phạm lỗi là họ, em muốn người xấu phải nhận hình nghiêm khắc nhất. Nhưng thật lòng em cũng muốn sống thật tốt. Em cuộc sống, em muốn nhận khoản bồi thường này, em muốn có tiền để chữa lành bệnh của mình và tận hưởng mọi niềm vui trong cuộc sống.”

“Ừ, em thật sự rất lạc quan về cuộc sống.”

“Vì em tin rằng chỉ cần mình sống tốt, luôn có những điều hạnh phúc sẽ xảy ra. Cuộc đời luôn có những điều đáng mong chờ, giống như khi em gặp .”

Cô ấy bước tới và ngồi xuống trước mặt tôi. 

Tôi khẽ : “Làm học trò thì lương thấp lắm đó.”

“Không sao, có cơm ăn là rồi.”

Tôi : “Mối thù của em đã báo, sẽ giúp em sửa lại cái tên xăm trên lưng. Chứ không cứ để tên ở đó, sẽ lỡ dở cả đời của em mất.”

Cô ấy nằm xuống giường xăm, cởi áo để lộ tấm lưng. 

Hình xăm phượng hoàng trông sống như thật. 

Con bướm nhỏ ấy, nay đã hồi sinh như một phượng hoàng từ đống tro tàn.

Tôi bắt đầu khử trùng cho ấy.

Tôi hỏi: “Em muốn sửa tên thành gì đây?”

Cô ấy quay đầu lại tôi, nhẹ nhàng : “Sửa thành màu sắc sặc sỡ, sẽ đẹp hơn.”

(Hoàn)

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...