"Đừng gọi tao là , gọi tao là chồng đi..." Lão già độc thân lạnh lùng, “Ông đây sống thì đã chơi mày bao nhiêu lần rồi, hôm nay nếu chết cùng mày, chết rồi cũng tiếp tục ngủ với mày. Chúng ta sẽ thành một đôi vợ chồng ma!”
Tiểu Hồ Điệp đã kinh ngạc đến mức không thể thốt nên lời.
Cô hoàn toàn không hiểu lão già đang gì, chỉ thấy rằng hôm nay mọi người đều trở nên kỳ quái.
Tôi khó nhọc ngồi dậy, ngồi chắn ngang miệng mộ, chặn giữa họ và Tiểu Hồ Điệp.
Lão già độc thân lạnh lùng : “Mày đúng là đần độn. Người phụ nữ này chẳng thân thích gì với mày, mà mày cố chấp đánh đổi cả mạng sống. Mày có lỗi với bố mẹ mày, có lỗi với bản thân mày. Mày sống thật là một kẻ vô dụng, đến cả đạo lý ‘thân thể là do cha mẹ ban cho’ cũng không hiểu.”
Một người đàn ông khác : “Đúng đấy, cho dù chúng tao gặp chuyện, ít nhất chúng tao cũng đã sung sướng rồi, chúng tao tự chịu hậu quả của mình. Còn mày thì sao? Mày có biết mày đang có lỗi với bố mẹ mày thế nào không?”
Lão già độc thân than thở: “Cậu em, nếu hôm nay mày chết ở đây, ai sẽ lo cho cha mẹ mày lúc tuổi già? Vì một đứa con bị chơi bời đến hỏng cả rồi mà mày như có đáng không? Tao cho mày biết, cha mẹ mất đi con cái sẽ rất khó có đủ dũng khí mà sống tiếp, mày nên nghĩ đến gia đình mình nhiều hơn!”
Tôi không phản bác.
Họ đúng.
Cha mẹ tôi đã tần tảo nuôi tôi lớn khôn, còn Tiểu Hồ Điệp chẳng có quan hệ gì với tôi.
Xét trên một số khía cạnh, tôi còn đáng ghê tởm hơn những người này. Vì một không hề thân thích, tôi khiến cha mẹ phải chịu cảnh “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
Tôi biết rõ, nếu hôm nay tôi chết ở đây, có lẽ mẹ tôi cũng sẽ lựa chọn tự vẫn.
Nhưng…
Nếu thật sự sợ điều đó, ngay từ đầu tôi đã không giúp Tiểu Hồ Điệp giấu cuốn nhật ký và những bằng chứng ấy.
Ngày đó, khi Tiểu Hồ Điệp cầu xin tôi giúp đỡ, miệng tôi không dám, cuối cùng tôi vẫn lựa chọn cùng ấy thu thập chứng cứ.
Nếu ai cũng sợ bị liên lụy, thì thế giới này chắc chắn sẽ trở nên vô cùng tồi tệ.
Tôi là một kẻ ngốc.
Nhưng cũng chính vì trên đời này có hàng triệu kẻ ngốc, nên mọi người mới có thể sống yên ổn.
Tận một nghìn sáu trăm lần Tiểu Hồ Điệp khóc nức nở đến tan nát cõi lòng.
Tôi nghe những tiếng khóc ấy, tự nhủ với bản thân, đây không phải là cuộc đời mà Tiểu Hồ Điệp đáng phải chịu đựng.
Phượng hoàng nhất định sẽ hồi sinh từ tro tàn.
Tôi ngẩng đầu lên, yếu ớt : “Cha mẹ tôi sẽ rất đau buồn, họ nhất định sẽ tự hào về những gì tôi đã .”
Mấy người đó nhau ngơ ngác.
Bỗng nhiên, họ một việc mà tôi không thể ngờ tới.
Trừ lão già độc thân, những kẻ khác thấy tôi nhất quyết không chịu khai ra bằng chứng ở đâu, đều bỏ chạy hết.
Có lẽ họ muốn lẩn trốn trong ngọn núi này, bằng mọi giá không để cảnh sát bắt .
Chỉ còn lại lão già độc thân.
Mặt hắn méo mó, nghiến răng nghiến lợi : “Chân tao què rồi, không chạy , thì tao sẽ kéo mày chết cùng!”
Lão cầm dao, đâm mạnh vào bụng tôi.
Đau quá…
Lão rút dao ra, lại đâm vào.
Rút ra, rồi lại đâm vào.
Tôi ngồi tại chỗ, máu từ miệng ộc ra không ngừng.
Lão già độc thân phấn khích : “Tao, một lão già như tao, ngủ với một xinh đẹp thế này đến cả trăm lần, trước khi chết còn lôi kẻ thù xuống cùng, cuộc đời tao thật quá đáng giá!”
Tôi đã không còn sức để chặn lối vào mộ nữa.
Cả người tôi mềm nhũn, ngã gục xuống đất.
Lão già độc thân nắm lấy tóc tôi, lạnh: “Đợi mày chết rồi, tao sẽ lại chơi ta ngay bên xác mày, chết cũng phải con ma phong lưu!”
Lão giơ dao, nhắm thẳng vào cổ tôi.
Bất chợt, tôi lại cảm thấy cơn đau buốt từ bụng truyền đến.
Lão già độc thân run lên.
Tiểu Hồ Điệp nhoài nửa người ra, nhân lúc lão đang đối phó với tôi, rút con dao khỏi bụng tôi và đâm mạnh vào ngực lão!
Lão già độc thân đổ gục xuống đất, không còn sức lực.
Dưới ánh trăng, Tiểu Hồ Điệp rơi nước mắt khuôn mặt vẫn tràn đầy quyết tâm.
Cô thì thầm: “Đủ rồi, cháu không hiểu chuyện gì đã xảy ra, càng nghe , càng giống một kẻ xấu, nhát dao này chắc chắn cháu không sai.”
Lão già độc thân phun ra một ngụm máu lớn, hắn cố nở nụ , giọng khàn khàn : “Đừng gọi là , gọi là chồng đi. Em xinh đẹp thế này, từng mang trong bụng giọt máu của rồi, sung sướng biết bao.”
Lão yếu ớt ngã xuống đất.
Tiểu Hồ Điệp lau nước mắt, hốt hoảng đặt tay lên vết thương ở bụng tôi, với tôi: “Em sẽ đưa đến bệnh viện, đừng có chuyện gì, em sẽ đưa đến bệnh viện ngay.”
Tôi gương mặt đẫm nước mắt của , khẽ : “Em đã hóa thành phượng hoàng rồi.”
Bạn thấy sao?