Cô Gái Mang Hình [...] – Chương 6

Cô ấy : “Người em đau quá, sao em chỉ ngủ một giấc mà lại ra nông nỗi này? Em còn phải đi thông báo cho mọi người về cơn bão đang đến, để họ chuẩn bị nữa.”

Tôi thở dài, không có ý định giải thích hình với ấy.

Nếu hôm nay là ngày cuối cùng của chúng tôi.

Ít nhất, tôi không muốn thấy Tiểu Hồ Điệp đau khổ đến xé lòng thêm nữa.

Giờ chỉ còn cách đánh cược.

Tôi không có cách nào để thoát ra, chỉ có thể đặt cược vào mẹ thiêng liêng.

Nếu mẹ không tin vào phẩm cách của tôi, cho rằng tôi thực sự đã những chuyện đó, thì bà sẽ không báo cảnh sát. Một khi bị cảnh sát bắt, với mức độ nghiêm trọng như , tôi chắc chắn sẽ lãnh án tử hình.

Nói sâu xa hơn, đây là một dạng mẫu tử dị thường.

Với tư cách là một người mẹ, bà có lẽ thà để con trai sống chui nhủi thế này còn hơn là để con mình mang tiếng xấu tày trời và bị xử bắn.

Nhưng nếu mẹ tin vào nhân phẩm của tôi, bà sẽ hiểu rằng tôi dối để tự bảo vệ mình và sẽ báo cảnh sát để cứu tôi.

Tất cả phụ thuộc vào lòng tin của mẹ dành cho tôi.

Nếu mẹ tin tôi là một đứa con ngoan, bà sẽ báo cảnh sát để đến cứu tôi.

Tình thiêng liêng của một người mẹ chính là bà luôn tin tưởng rằng con mình là một người tốt và sẵn sàng đánh cược tất cả để kiểm chứng niềm tin ấy.

Tôi cảm nhận Tiểu Hồ Điệp đang rất sợ hãi, nhẹ nhàng vỗ lưng ấy để trấn an. Nhưng đột nhiên tôi khựng lại, vì bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Có ai báo cảnh sát rồi sao?

Rất nhanh sau đó, tôi lại nghe thấy tiếng chửi bới bên ngoài.

Tảng đá bắt đầu di chuyển, là những người dân trong làng quay lại.

Tiểu Hồ Điệp phấn khởi : “Có người đến cứu chúng ta rồi.”

Tôi lắc đầu: “Có lẽ họ đến để chúng ta thôi.”

Tiểu Hồ Điệp sững sờ: “Tại sao người khác lại muốn chúng ta?”

Tôi đưa tay lên, nâng khuôn mặt của Tiểu Hồ Điệp, nghiêm túc : “Đừng hỏi nữa. Chưa từng có ai bảo vệ em, hôm nay để tôi bảo vệ em một lần. Lát nữa dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ giữ chỗ này, em tuyệt đối đừng ra ngoài.”

Tôi lấy chip ra, nhét vào tai mình.

Như , dù hôm nay tôi có chết ở đây, pháp y cũng sẽ tìm thấy chip này.

Tôi không dám giao chip cho Tiểu Hồ Điệp, vì sợ rằng khi tỉnh lại, ấy sẽ quên mất.

Sự trong sạch và tất cả sự trả thù của ấy, chỉ có thể để tôi bảo vệ.

Tảng đá đã chuyển ra.

Tôi chủ thò chân ra ngoài, quả nhiên bị họ nắm lấy cổ chân.

Tôi cảm nhận có người kéo tôi ra ngoài.

Trước khi bị kéo ra, tôi khẽ : “Tiểu Hồ Điệp.”

“Hả?”

“Tôi thật sự rất mong chờ, tôi muốn thấy bươm bướm hóa thành phượng hoàng.”

Vừa xong, tôi đã bị kéo ra ngoài.

Ngay khoảnh khắc tôi ra khỏi đó, ánh đèn pin rọi thẳng vào mặt tôi, vài người đang cầm dao, lão già độc thân gầm lên: "Mẹ mày lại dám báo cảnh sát! Nhanh lên, cảnh sát sắp đến rồi. Khai ra USB ở đâu! Bọn tao đã đến nhà mày, cái USB đó trống trơn!" 

Tôi mỉm .

Quả nhiên, mẹ tôi tin tôi là trong sạch.

Tôi cũng không phải kẻ ngốc, tôi muốn kéo dài thời gian cho đến khi cảnh sát tới.

Nhưng chưa kịp mở miệng, lão già độc thân đột ngột đâm mạnh một nhát dao xuống!

Cơn đau dữ dội truyền từ bụng tôi lên!

Cơn đau khiến tôi gần như ngất đi!

Tôi mở to mắt, thấy con dao cắm sâu vào bụng mình.

Lão già độc thân giận dữ : “Giờ mà khai ra thì bọn tao sẽ đưa mày vào bệnh viện, cho mày sống! Còn nếu không, bọn tao có thể lãnh án tử hình, thì chúng mày cũng đừng mong sống sót!”

Tôi thở hổn hển, những kẻ này đến cả cơ hội kéo dài thời gian cũng không cho tôi.

Tôi ôm chặt lấy bụng, chỉ cảm thấy tầm mờ dần.

Con dao cắm vào bụng này đang cạn kiệt sức lực và máu của tôi.

Thậm chí tôi còn cảm thấy cơ thể bắt đầu lạnh dần.

Trong mộ, Tiểu Hồ Điệp hét lên.

Cô khóc nức nở: “Các ... các đang !”

Cô ấy vẫn là Tiểu Hồ Điệp hiền lành ấy.

Chưa hề biết bản thân đã trải qua những tội ác gì.

Tôi quay đầu Tiểu Hồ Điệp đang khóc, cố gắng nở một nụ với ấy.

Tôi khẽ : “Tôi đã thấy em khóc rất nhiều lần rồi, dù có thấy bao nhiêu lần, tôi cũng không quen điều đó.”

Cô ấy vừa khóc vừa : “Anh ? Mọi người đừng như thế nữa, có chuyện gì thì không thể ngồi xuống chuyện đàng hoàng sao?”

Lão già độc thân mất kiên nhẫn : “Câm mồm! Chứng cứ mà rơi vào tay cảnh sát thì ông đây chắc chắn không sống nổi. Giết một đứa là đủ vốn, hai đứa thì quá lời. Hôm nay mày mà không giao ra chứng cứ, hai đứa chúng mày cùng chết đi!”

Tiểu Hồ Điệp ngẩn ngơ : “Chú... đang gì thế? Sao lại ? Hôm nay cháu còn chuẩn bị cho cây gậy mới... cháu nghĩ là...”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...