Tiểu Hồ Điệp đẹp rực rỡ, hắn xem nhiều đến nỗi không còn hứng thú với vợ mình.
Bà chủ tiệm hết sức thắc mắc, tại sao chồng mình lại trở thành một kẻ vô dụng, mỗi đêm đều rúc trong phòng việc mà nghịch máy tính.
Có một ngày, bà không thể chịu nữa, nhân lúc chồng vào nhà vệ sinh, bà xông vào phòng việc.
Bà chủ tiệm phát điên lên.
Nhưng bà không chọn cách báo cảnh sát, mà đăng video của Tiểu Hồ Điệp lên nhóm gia đình, để bố mẹ chồng xem đứa con trai mình nuôi dưỡng là loại người gì.
Kết quả, bố mẹ chồng xem xong thì sững sờ.
Trong đó có mấy gã đàn ông hình như là họ hàng ở làng gần đó.
Họ lập tức báo tin cho những người thân, chỉ trong chốc lát, cả làng đều biết chuyện.
Các bà vợ lo sốt vó, dù chồng mình chuyện đồi bại, chồng lại là trụ cột của gia đình, nếu để Tiểu Hồ Điệp đi báo cảnh sát, gia đình mình chẳng phải sẽ tan nát hay sao?
Là phụ nữ, tôi thông cảm cho hoàn cảnh của , nếu điều đó khiến tôi mất đi người trụ cột của gia đình, thì đừng hòng đòi công lý, chết đi là vừa.
Trong lúc cấp bách, họ tự tổ chức tìm kiếm Tiểu Hồ Điệp, mọi người đều nhanh chóng phong tỏa tin tức.
Cuối cùng, một người đàn bà phát hiện Tiểu Hồ Điệp lén lút lắp camera giám sát trong nhà lão què.
Tiểu Hồ Điệp đã bị bắt.
Tôi họ nắm tóc Tiểu Hồ Điệp, kéo ấy vào tiệm của tôi.
Cô ngã xuống đất, mặt đầy vết thương, thở hổn hển, cố nở một nụ với tôi.
Tôi sờ vào đầu mình, đã bị đánh đến rỉ máu.
Còn cha tôi, nằm trong vũng máu, không thể bò dậy nổi.
Tôi từng với Tiểu Hồ Điệp rằng, tôi không muốn giúp ấy, vì nếu chuyện thất bại, cả gia đình tôi sẽ phải chết vì một không quen không thân.
Giờ đây, chỉ vì tôi không thể ấy đơn độc chiến đấu, giữ lại bằng chứng cho , lo lắng đó đã trở thành hiện thực.
Vài gã đàn ông biết sử dụng máy tính tra khảo gay gắt Tiểu Hồ Điệp về nơi cất giấu file ghi hình.
Tiểu Hồ Điệp không một lời.
Họ trở nên bực tức.
Ngày trước họ từng tham lam rằng Tiểu Hồ Điệp thật đẹp, giờ đây họ nhấc chân lên, hung hăng đá vào đầu ấy.
Những kẻ này tát vào khuôn mặt xinh đẹp của , đạp vào vòng eo thon thả, dùng gậy đánh vào đôi chân dài trắng muốt.
Họ dường như quên mất mình từng ngưỡng mộ Tiểu Hồ Điệp ra sao, giờ đây vì bảo vệ bản thân, từng người điên cuồng đánh đập .
Tiểu Hồ Điệp vẫn không mở miệng, lúc này một người đàn bà lo lắng : “Đừng đánh nữa! Nếu đánh ngất ta, ta sẽ quên hết mọi thứ, sao mà khai !”
Đám đàn ông không biết cách tra tấn phụ nữ, đám đàn bà này thì biết.
Để ép Tiểu Hồ Điệp mở miệng, họ đè xuống, lấy một cây kìm cũ, kẹp vào móng tay .
Người đàn bà nghiến răng : “Tiểu Hồ Điệp, tôi vẫn nhớ ơn , tôi cũng đau lòng cho . Chồng tôi không ra gì, bọn trẻ không thể không có cha, ơn ra đi! Cô vẫn luôn là người tốt, sao có thể người ?”
Tiểu Hồ Điệp dường như biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, bỗng nhiên dùng đầu đập mạnh xuống đất.
Cô muốn tự mình ngất đi, những người phụ nữ nhanh chóng túm lấy tóc , không để có cơ hội đập đầu xuống đất.
Chiếc kìm kẹp chặt vào móng tay của , người đàn bà cắn răng, mạnh mẽ kéo một cái!
Tiểu Hồ Điệp vốn dĩ sắp ngất xỉu, bỗng phát ra tiếng hét xé lòng, lập tức tỉnh lại!
Cơ thể quằn quại vì đau đớn, máu bắn tung tóe từ ngón tay.
Chiếc kìm lại kẹp vào ngón tay thứ hai, Tiểu Hồ Điệp khóc lóc cầu xin đừng nữa, người đàn bà cũng khóc, vừa lau nước mắt vừa : “Chị luôn coi em là em , chị còn đau lòng hơn em! Nhưng chị phải bảo vệ gia đình này!”
“Đúng , em mau đi, sau này chúng ta sẽ bảo vệ em.”
“Mọi người cùng một gốc gác, em định cả làng này sao!”
Những người phụ nữ vừa khóc vừa khuyên nhủ Tiểu Hồ Điệp, tay vẫn không dừng lại.
Móng tay của Tiểu Hồ Điệp bị từ từ kéo ra, đau đớn quằn quại như một con thú, gào thét không thành tiếng.
Cô đẹp nhất làng, giờ đây gương mặt lại méo mó như một con vật.
Cô trơ mắt một móng tay nữa bị giật ra, vẫn cứng rắn không hé lời.
Tôi là tia sáng duy nhất trong cuộc đời ấy, ấy thà chết cũng không chịu khai ra tôi.
Tôi biết mình xứng đáng với sự hy sinh của ấy.
Bởi vì họ không thể nào tìm ra bằng chứng, để bảo vệ Tiểu Hồ Điệp, tôi đã giấu nó ở nơi họ tuyệt đối không thể tìm thấy.
Khi Tiểu Hồ Điệp bị tra khảo, nhiều người đã lục lọi nhà tôi, chẳng tìm gì.
Thấy Tiểu Hồ Điệp không khai ra tôi, tôi : “Các người lấy gì để nghĩ rằng tôi và ấy là một phe?”
Bạn thấy sao?