Tôi nhìn cô gái đẹp nhất làng mình bị kéo vào con hẻm nhỏ. Tôi không để ý lắm, vì cả cha mẹ cô ấy cũng thấy, mà họ cũng không làm gì. Cô gái khóc thét lên trong hẻm. Tên lưu manh khó chịu, bóp cổ cô đến bất tỉnh, rồi ném cho cha mẹ cô năm mươi tệ. Một lúc sau cô gái tỉnh lại, lại mỉm cười bước tới bên tên lưu manh, dịu dàng nhắc hắn đừng suốt ngày đánh bài, phải nhớ chăm chỉ làm việc. Thực tế, cô ấy thật sự không nhớ gì cả.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?