Cô Gái Khiến Trung [...] – Chương 14

“Bởi vì, cấp trên đã duyệt báo cáo kết hôn của . Và cũng phê chuẩn đơn xin theo quân của em.” – tôi, ánh mắt lóe lên tia tinh quái – “Nên chúng ta sẽ không tổ chức ở đây nữa. Chúng ta sẽ về đơn vị, một đám cưới thật náo nhiệt trước mặt tất cả đồng đội.”

Anh mở quyển sổ đỏ ra.

Là giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi.

Trên đó dán ảnh chung của cả hai. Tôi hoàn toàn không nhớ mình chụp tấm ảnh này từ khi nào. Anh mặc quân phục, oai phong hiên ngang. Còn tôi rạng rỡ, ngực ưỡn cao, tràn đầy tự tin và kiêu hãnh.

“Khi nào đi cái này?” – tôi mừng rỡ hỏi.

“Việc đầu tiên sau khi về.” – tôi, ánh mắt nóng bỏng – “Anh không chờ nổi nữa.”

Mặt tôi lại đỏ lên.

Người đàn ông này lúc nào cũng có cách dùng những câu đơn giản nhất để tim tôi đập loạn.

“À đúng rồi,” – như chợt nhớ ra điều gì, lại lấy từ túi ra một vật, đưa cho tôi như khoe báu vật – “Em xem, đây là quà Tết tặng em.”

Tôi nhận lấy, xuống thì thấy đó là một cuốn tạp chí ảnh.

Bìa tạp chí là một nữ minh tinh nước ngoài mặc đồ bơi, thân hình đầy đặn, nụ tự tin, toát lên vẻ đẹp khỏe khoắn.

“Chính trị viên của bọn , đây gọi là ‘thể hình đẹp’.” – Lục Chấn Quốc tôi, nghiêm túc – “Ông ấy bảo, dáng người này là biểu tượng của sức mạnh và sức khỏe. Anh thấy, ông ấy rất đúng.”

Anh ngừng lại, khẽ ho một tiếng, có chút ngượng ngùng bổ sung: “Tiểu Tuyết, em… em cũng giống ấy, tràn đầy… sức hút.”

Nhìn dáng vẻ học tập nghiêm túc rồi báo cáo cho tôi, tôi không nhịn mà bật ha hả.

Người đàn ông vụng về mà đáng này… chính là của tôi.

Ngoài cửa sổ, tiếng chuông giao thừa vang lên.

Pháo hoa rực rỡ nở bung trên bầu trời đêm.

Tôi , cũng tôi.

Trong mắt , phản chiếu ánh đèn ấm áp khắp nhân gian… và nụ của tôi.

“Vợ à,” – ghé sát tai tôi, dùng giọng chỉ hai chúng tôi nghe – “Chúc mừng năm mới. Và… đừng dạy nữa, những gì em dạy, đều ghi nhớ cả rồi.”

Rồi, dưới màn pháo hoa lộng lẫy, cúi xuống, hôn lên môi tôi.

Nụ hôn ấy không mạnh mẽ như con người , mà lại đầy dò dẫm và dịu dàng vụng về.

Tôi biết, câu chuyện của chúng tôi… mới chỉ bắt đầu.

Con đường phía trước còn rất dài, chỉ cần có bên cạnh, tôi chẳng còn gì phải sợ.

Bởi tôi tin, người đàn ông này… sẽ dùng cả đời mình để thực hiện lời hứa ban đầu.

Sẽ không bao giờ phụ tôi.

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...