“Ôi chao! Chân phu nhân, bà có thể giới thiệu giúp tôi không? Dạo này nhà tôi phải dời mộ tổ, đang lo không biết nên mời vị đại sư nào đến xem phong thủy! Nếu có thể mời đại sư Tàng Phong thì dù tốn bao nhiêu tiền tôi cũng bằng lòng!”
“Phải phải! Tôi cũng muốn mời đại sư Tàng Phong xem vận mệnh cho tôi! Chân phu nhân, bà có thể...”
Trong chốc lát, các vị khách đều nhao nhao muốn nhờ mẹ Chân giúp đỡ.
Không khí buổi tiệc lập tức đẩy lên cao trào.
Chỉ có tôi, ngồi trên ghế, mặt mày ngơ ngác.
Vị đại sư Tàng Phong trong miệng họ, chẳng lẽ là bố tôi?
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này.
Tôi sát khí quấn quanh cây Ngọc Như Ý, trong lòng dấy lên một trận bất an.
Do dự một lát, tôi kéo tay áo Hồ Lệ, nhỏ giọng : “Hồ Lệ, cây Ngọc Như Ý kia có vấn đề. Đợi tiệc xong, cậu nhất định phải tìm cách...”
“Cái gì? Ngọc Như Ý có vấn đề?!”
“...”
Ban đầu tôi chỉ định bảo Hồ Lệ đợi tiệc tàn, tìm cách lấy cây Ngọc Như Ý từ chỗ bà Hồ, để xem xét kỹ càng một chút.
Ai ngờ…
Cái giọng oang oang của Hồ Lệ không biết giữ mồm giữ miệng.
Làm tất cả mọi người đều đồng loạt về phía chúng tôi.
Tôi vừa ngẩng đầu lên, đã chạm phải ánh mắt tròn xoe đang trừng trừng của Chân học tỷ.
“Cố Vi Vi, Ngọc Như Ý mẹ tôi chuẩn bị có vấn đề?”
“Ừm...”
Trong phòng khách lập tức im phăng phắc, mọi người đều tôi.
Tôi nào từng gặp cảnh tượng này, nhất thời bị choáng ngợp.
Thấy tôi không gì, Hồ Lệ cái con người không biết sắc mặt lại còn hùa theo hỏi: “Vi Vi, cậu đi, có vấn đề gì?”
Tôi thật sự muốn quỳ.
Bất đắc dĩ, tôi đành bóng gió: “Khối Ngọc Như Ý này, tuy bề ngoài trong suốt lấp lánh, nếu kỹ, sẽ thấy bên trong hơi ngả màu đen. Không giống đồ đã khai quang, mà lại giống... đồ tùy táng đào dưới đất.”
“Đồ tùy táng âm khí rất nặng. Nếu để bên người lâu ngày, không những tổn vận khí, mà còn khiến người ta giảm thọ.”
Hồ Lệ nghe xong mới hiểu ra, hít một hơi lạnh.
“Cái, cái gì?!”
Bà Hồ sợ đến mức hồn vía lên mây, vội vàng đặt Ngọc Như Ý trở lại hộp.
Tuy nhiên, trừ nhà họ Hồ ra, những người khác đều bán tín bán nghi những lời tôi .
Chân học tỷ lạnh: “Cố Vi Vi, đừng tưởng mình biết chút xem tướng bói toán mà ở đây hươu vượn, Ngọc Như Ý sao có âm khí , thật là nực !”
Lần này chưa kịp để tôi lên tiếng, Hồ Lệ đã vội vàng : “Duyệt Duyệt tỷ, Vi Vi mỗi lần đều rất chuẩn...”
“Tỷ và dì Chân có phải bị lừa rồi không? Biết đâu ngọc như ý này thật sự có vấn đề!”
“Không thể nào! Khối ngọc như ý này đã đại sư Tàng Phong khai quang, ngay cả ngài ấy cũng không ngọc có vấn đề, chẳng lẽ Cố Vi Vi còn lợi hơn đại sư Tàng Phong, có thể thấy những thứ mà ngài ấy không thấy sao?”
Lời chất vấn của Chân học tỷ khiến tất cả mọi người im lặng.
Hồ Lệ nhất thời cũng không biết phản bác thế nào, chỉ có thể ngơ ngác tôi.
“Haha, nhóc này thật ngây thơ, mà lại nghĩ mình lợi hơn cả đại sư Tàng Phong!”
“Đúng , đại sư Tàng Phong là bậc lão tổ tông trong giới huyền học! Tuy rằng ngài ấy việc theo sở thích cá nhân, không đi theo lối mòn, luôn đứng về phía chính nghĩa. Trong giới rất kính trọng.”
“Ôi chao, biết đâu ta còn chẳng biết đại sư Tàng Phong là ai. Chỉ là một nhóc chưa hiểu chuyện thôi, mọi người đừng xem là thật!”
“…”
Mọi người đều nghiêng về phía Chân học tỷ, cho rằng tôi chỉ bậy bạ.
Tôi cũng không vội giải thích.
Trên đường đến đây, tôi đã bói một quẻ.
Quẻ tượng cho thấy hôm nay tại bữa tiệc sẽ có một luồng hào thiên chính khí cực kỳ mạnh mẽ.
Ban đầu tôi còn tưởng bà Hồ mời vị lãnh đạo lớn nào đó, sau khi vào lại không thấy.
Xem ra, tôi đã nhầm.
Có lẽ họ không đến để mừng thọ.
Tôi liếc đồng hồ.
Chắc cũng sắp đến rồi.
“Lão phu nhân, cảnh sát đến.”
Vừa thấy cảnh sát, bữa tiệc đang náo nhiệt bỗng chốc im bặt.
“Xin chào, chúng tôi nhận báo án, rằng ở đây có tang vật của một vụ trộm mộ!”
“Chú cảnh sát, nhầm rồi! Sao nhà chúng tôi lại có tang vật ?”
Hồ Lệ không hiểu chuyện gì, viên cảnh sát không trả lời câu hỏi của , mà đi thẳng về phía Chân học tỷ và mẹ ta. Ngọc Như Ý vẫn nằm trong hộp quà trước mặt họ.
Viên cảnh sát dẫn đầu liếc , khẳng định: “Chính là nó, không sai!”
“Hả? Cảnh sát, ngọc Như Ý này là…”
“Cô hãy theo chúng tôi về đồn để điều tra!”
Trước mắt mọi người,
Chân Duyệt và mẹ ta bị cảnh sát đưa đi.
Lý do là, món ngọc như ý họ tặng bà Hồ là tang vật của một vụ trộm mộ, bị người ta bán lại cho nhà họ Chân.
Nhìn hai mẹ con nhà họ Chân vừa kêu oan vừa bị đưa lên xe cảnh sát, tất cả mọi người đều sững sờ.
Chỉ có Hồ Lệ là hoàn hồn trước, vỗ vai tôi: “Vi Vi… mình này, cậu đúng là đỉnh!”
…
Cảnh sát đến ít nhiều cũng hỏng bầu không khí.
Thấy sắc mặt bà Hồ không tốt, tôi vội lấy bức thư pháp của bố tôi ra từ trong túi vải.
“Bà Hồ, cháu cũng có chuẩn bị một món quà, mong bà đừng chê.”
Hồ Lệ tò mò: “Bà ơi, Vi Vi tặng bà cái gì ? Chắc là đặc biệt lắm nhỉ?”
Bạn thấy sao?