“Á?! Cái, cái này... Lưu đạo trưởng, ngài nhất định phải giúp chúng tôi!”
“Dễ dễ ! Chỉ cần các vị có thành ý...”
*Trong lòng tôi thầm nghĩ: Tôi ở trên núi thấy bố tôi lừa không ít người rồi, mà chưa thấy ai lời lẽ vụng về như ông này.*
*Liếc mắt qua, cái bàn Lưu đạo trưởng cầm trên tay rõ ràng là hàng dỏm, hồi bé đồ chơi của tôi còn xịn hơn.*
Tôi đang định nghe xem Lưu đạo trưởng định lừa gạt thế nào thì Hồ Lệ đột nhiên kéo tôi đến trước mặt bố ấy.
“Bố, Vi Vi cũng biết xem bói tướng số, hay bố để con bé xem thử xem sao!”
“Ừm... thôi, bố không xem đâu.”
*Đập vỡ bát cơm của người ta khác nào cha mẹ người ta, việc này không thể .*
Tôi vội vàng lắc đầu.
Nhưng Hồ Lệ vẫn nài nỉ: “Ấy! Cậu thử xem nào! Hôm qua cậu xem cho tớ chuẩn thế cơ mà, tớ tin cậu! Biết đâu Lưu đạo trưởng còn chẳng bằng cậu đâu!”
*Ôi cái EQ của Hồ Lệ này...*
Lưu đạo trưởng nghe quay đầu lại, tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Ồ, hóa ra vị tiểu nương này cũng là đồng đạo? Thất kính thất kính! Không biết tiểu thư xuất sư môn nào?”
“Không dám không dám, chỉ là học lỏm chút ít từ bố tôi thôi.”
“Nếu đã , chi bằng nương xem cao kiến của mình là gì?”
“Thôi, thôi khỏi ạ.”
Tôi khéo léo từ chối.
Nhưng lão đạo sĩ vẫn cứ bám riết không buông: “Đã đến đây rồi chính là duyên phận. Cô nương cứ xem qua một chút, xem lời bần đạo vừa là thật hay giả. Nếu nương thật sự lợi như Hồ tiểu thư , bần đạo cũng muốn lĩnh giáo đôi chút!”
*Cái dáng vẻ hùng hổ này rõ ràng là đang để bụng câu Hồ Lệ tôi giỏi hơn ông ta.*
*Ra ngoài lừa đảo còn vênh váo thế này, thật không thể chấp nhận .*
Tôi do dự một chút, nuốt nước bọt, từng chữ một: “Chắc chắn khi xây biệt thự, Hồ đã mời thầy phong thủy xem rồi, cháu thấy cũng không có gì cần sửa, chỉ có hai điểm nhỏ xin tham khảo.”
“Thứ nhất, về phong thủy, trước cửa nhà có hồ vuông là không tốt. Hồ vuông là hồ hình vuông hoặc hình chữ nhật, trước cửa có nó thì việc gì cũng dễ gặp sai lầm. Trường hợp này cần sửa góc vuông thành góc tròn. Hồ nước bo tròn mới hợp phong thủy. À, còn phải giữ nước trong hồ luôn sạch sẽ, nước đục thì không thể sinh tài .”
Lời còn chưa dứt, tôi thấy ánh mắt bố Hồ tôi đã khác.
Ông ấy nhíu mày: “Cái hồ này, đầu năm nay mới cho người . Từ khi xong cái hồ, công việc của công ty cứ liên tục gặp trục trặc... Giờ nghe cháu , có khi đúng là do cái hồ thật!”
Tôi gật đầu, tiếp tục .
“Đối với nhà ở, nếu trồng nhầm cây, đào hồ sai vị trí, chọn sai tầng,... đều sẽ khiến gia vận của người sống trong nhà suy giảm. Nhẹ thì trong nhà lục đục, người sống mệt mỏi; nặng thì nhà tan cửa nát, bệnh tật, thậm chí sản nợ nần.”
“Vì , bố trí nhà cửa cần phải thật cẩn thận.”
“Đúng, đúng, rất có lý!” Bố Hồ nôn nóng hỏi tôi: “Cháu vừa có hai điểm, điểm thứ hai là gì?”
“Con voi trắng ạ.”
Tôi giơ tay chỉ vào bức tượng voi trắng trong sân.
Trong sân nhà họ Hồ, một nam một bắc, đặt tượng sư tử xanh và voi trắng.
Thiết kế này nhằm khóa chặt tài lộc trong nhà.
Nhưng không hiểu sao, xung quanh bức tượng voi trắng luôn có một tầng sương mù đen đỏ đan xen.
Tôi vừa bước vào đã thấy.
Bố Hồ thấy tôi chỉ vào con voi trắng, không hiểu hỏi: “Con voi trắng này có vấn đề gì?”
“Sát khí vờn quanh, có tiểu nhân hãm .”
Nói đến đây, tôi không tự tin hạ thấp giọng, có chút do dự.
“Chú Hồ, cháu chưa chắc đã đúng, cháu vẫn khuyên nên... đập bỏ con voi trắng này đi.”
“Đập? Không thể đập! Tuyệt đối không đập!”
Nghe tôi , ba Hồ còn chưa lên tiếng, bà Hồ đã giận dữ sầm mặt đi tới.
Hồ Lệ tò mò hỏi: “Bà nội, đây chỉ là một bức tượng thôi mà, có gì mà không đập chứ?”
“Hồ tiểu thư, không biết đâu!”
Lưu đạo trưởng tủm tỉm, vuốt râu, ra vẻ như cuối cùng cũng đến lượt mình thể hiện, đắc ý liếc tôi một cái.
“Tôi thấy bé này tuy biết chút ít về phong thủy, tuổi còn trẻ, kinh nghiệm chưa đủ.”
“Con voi trắng mà , thân hình to lớn, dáng vẻ ung dung, chính là biểu tượng của chỗ dựa, có thể tăng cường vận khí cho ngôi nhà. Vòi voi có thể hút nước, trong phong thủy, nước là tài lộc, vì vòi voi cũng có thể coi là vòi hút tài lộc. Nó cũng giống như Tỳ Hưu, có thể chiêu tài trấn trạch, là vật cát tường. Trong sân này, nó kết hợp với tượng Sư Tử Xanh ở phía Nam tạo thành một thế phong thủy thượng thừa.”
“Vật quan trọng như , sao có thể nghe lời một bé mà đập bỏ dễ dàng như thế!”
Lưu đạo trưởng mặt mày bóng nhẫy, tự cho mình là đã thắng tôi một bậc.
Bà Hồ vội vàng phụ họa: “Đúng đúng đúng, vẫn là đạo trưởng Lưu kiến thức uyên bác! Con voi trắng này là tôi mời rất nhiều người xem xét rồi mới đặt đấy, nó là vật may mắn! Tuyệt đối không thể đập!”
Ba Hồ nghe Lưu đạo trưởng xong, cũng trách móc Hồ Lệ.
“Tiểu Lệ, ba thấy học của con cũng chẳng giỏi giang như lời con , con voi trắng này đặt trong nhà ta bao nhiêu năm nay rồi, sao lại có vấn đề ! Cứ nghe lời đạo trưởng Lưu, xem nên sửa đổi thế nào đi!”
… Thôi rồi.
Tôi đã hết những gì cần , họ không tin thì tôi cũng chẳng còn cách nào.
Hồ Lệ kéo tay tôi, nhỏ giọng hỏi: “Vi Vi, cậu thật sự thấy con voi trắng có vấn đề sao?”
Tôi sờ mũi: “Thật ra tớ cũng không rõ lắm, chỉ bừa thôi, chưa chắc đã đúng.”
Hồ Lệ tôi, ánh mắt kiên định: “Mỗi lần cậu ‘chưa chắc đã đúng’, thì đều đúng cả. Tớ tin cậu, con voi trắng nhất định có vấn đề.
“Cậu đợi tớ một chút.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy một tiếng “Rắc” giòn tan,
cùng với tiếng kêu thất thanh của bà Hồ.
Hồ Lệ đã vung cây búa cạnh đó lên, đập nát bức tượng voi trắng!
Bức tượng voi trắng vỡ tan, bà Hồ đau lòng đến mức suýt ngất xỉu.
Nhưng ngay lúc đó, Hồ Lệ nhặt lên một thanh đoản kiếm bằng đồng từ đống mảnh vỡ.
“Cái… Cái gì đây?!”
Tôi tiến lên xem xét, thấy trên đoản kiếm còn buộc một thanh trúc giản.
Trên trúc giản, những dòng chữ đỏ như máu viết một cái tên.
“Đây… Đây là của tôi…”
“Chuyện này... Đây là của ta...”
Bạn thấy sao?