Tôi đang ngủ say thì ký túc xá bỗng nhiên ồn ào hẳn lên.
“Cố Vi Vi, dậy mau, đừng ngủ nữa!”
“Sao thế?”
Tôi mơ màng mở mắt, liếc đồng hồ, đã mười hai giờ rồi. Bình thường ở trên núi, chẳng có hoạt gì về đêm, chín giờ tôi đã lên giường đi ngủ. Không ngờ người thành phố lại thức khuya đến .
“Hồ Lệ… Hồ Lệ bị tai nạn xe rồi!”
“Hả?” Tôi lập tức tỉnh cả ngủ.
“Mình vừa xem tin tức, trên cầu vượt, tám chiếc xe tông liên hoàn! Hình như ấy ngồi trên xe thứ hai!”
“May mà ấy không sao. Mình thấy ấy đăng bài lên vòng bè rồi, hình như không bị thương nặng lắm… Mạng lớn thật đấy!”
Một cùng phòng khác gật đầu, “Ừ, ấy ngồi xe thứ hai… Tính ra, ấy bị tông đến sáu lần mà vẫn không chết! Vận may này không phải dạng vừa đâu…”
“Ê, mọi người kìa! Cô ấy lại đăng bài lên vòng bè rồi!”
Nghe thấy mấy đứa cùng phòng đang bàn tán rôm rả, tôi cũng bò xuống giường.
Tôi ghé mắt .
Hồ Lệ đăng một bức ảnh chụp lá bùa mà ban ngày tôi nhét vào túi ấy, đã bị cháy mất hai phần ba, chỉ còn lại một góc nhỏ phía trên.
Kèm theo dòng chữ: *Ơn trời đất, lá bùa cứu mạng.*
Xem ra, lá bùa này thật sự đã giúp ấy thoát chết.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, câu chuyện của mấy đứa cùng phòng bỗng chuyển hướng -
“Trời ơi, hôm nay những gì Vi Vi đều linh nghiệm thật à?!”
“Đúng , Hồ Lệ sẽ cãi nhau, chuẩn luôn. Nhắc nhở Hồ Lệ tránh xa xe cộ, ấy không nghe, kết quả bị tai nạn thật! Cũng chuẩn nốt!”
“Vậy tiếp theo, tài tiêu tai… chẳng lẽ công ty nhà Hồ Lệ thật sự sẽ sản?!”
Nhà Hồ Lệ thật sự sản rồi.
Sáng hôm sau, tin tức này phát trên TV.
Vừa thức dậy, tôi đã thấy hai cùng phòng đứng lóng ngóng dưới giường tôi, có vẻ như muốn gì đó.
“Vi Vi…” Thấy tôi tỉnh, một trong hai vội vàng lên tiếng, “Cậu lợi quá! Hoá ra cậu thật sự biết xem bói! Cậu có thể xem cho bọn mình không? Xin cậu đấy!”
“Còn nữa còn nữa! Lá bùa của cậu, có thể cho mình một lá bùa hộ mệnh không? Bọn mình trả tiền cũng !” Cô kia .
Tôi gãi đầu, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hai người này, rõ ràng hôm qua còn hùa theo Hồ Lệ tôi mê tín dị đoan.
Chỉ sau một đêm đã bị khí chất của tôi chinh phục rồi sao?
“Nhà Hồ Lệ thật sự sản rồi! Vi Vi, những gì cậu đều đúng cả! Cậu linh quá!”
“…”
Thật lòng mà , chính tôi cũng không ngờ mình lại đoán đúng đến .
Mấy trò bịp bợm mà bố tôi dạy…
Hình như không phải bịp bợm thật!
Dưới lầu ký túc xá.
Những trò lừa bịp mà bố dạy kia…
Hình như thật sự không phải là lừa gạt người ta!
Dưới lầu phòng ngủ.
Tôi vừa ló mặt ra, đám học đã bu đen bu đỏ vây quanh.
Cảnh tượng này tôi chỉ thấy ở sở thú thôi.
Từ xa tôi đã nghe thấy giọng the thé của Hồ Lệ: “Tránh ra, tránh ra hết cho tôi, tôi muốn gặp Cố Vi Vi!”
Người đến không có ý tốt, con nhỏ này chắc chắn là vì nhà sản nên mới tới kiếm chuyện với tôi.
Tôi quay đầu định chuồn, Hồ Lệ đã chen qua đám đông, túm chặt lấy tay tôi.
Tôi tưởng ta định đánh tôi, sợ quá rụt cổ lại, nhắm tịt mắt.
Kết quả…
“Cái gì thế? Hồ Lệ gì ?”
“Không phải hôm qua ta còn ghét Cố Vi Vi à? Sao hôm nay lại...”
Tôi mở mắt ra.
Chỉ thấy Hồ Lệ cúi gập người 90 độ trước mặt tôi.
“Ân nhân! Cảm ơn đã cứu mạng tôi!”
Hồ Lệ móc từ trong túi ra lá bùa bị cháy chỉ còn một góc, giơ lên trước mặt mọi người: “Mọi người xem! Đây chính là lá bùa hôm qua Cố Vi Vi đưa cho tôi! Bố tôi đã tìm đại sư hỏi rồi, chính là lá bùa này đã cứu tôi một mạng!”
“Thật hay giả... Thần kỳ sao?” Có người bên cạnh nghi ngờ.
Hồ Lệ lập tức phản bác: “Đương nhiên là thật! Mọi người có biết hôm qua tôi đã trải qua chuyện gì không! Tám chiếc xe tông liên hoàn! Hiện trường chỉ còn mình tôi sống sót, những người khác đều đang cấp cứu trong ICU! (1)"
“Đúng đúng đúng, tôi thấy trên hot search rồi. Vụ này kinh khủng quá...”
“ICU? Trời ơi...”
Trong chốc lát, ánh mắt mọi người tôi đều thay đổi.
Tôi còn chưa kịp gì, Hồ Lệ đã khoác tay tôi.
“Tóm lại! Từ nay về sau Cố Vi Vi chính là ân nhân cứu mạng của tôi! Ai mà dám đến ấy chính là đến tôi!”
Nói xong, ta lại tôi: “Vi Vi, cậu yên tâm! Sau này ở trường tớ sẽ bảo kê cho cậu, đảm bảo không ai dám bắt nạt cậu!”
“...Không cần đâu.”
Nhờ phúc của Hồ Lệ.
Cả ngày hôm đó, đi đến đâu tôi cũng bị người ta xì xào bàn tán.
Vất vả lắm mới đến giờ tan học, vừa ra khỏi lớp đã bị Hồ Lệ chặn lại.
“Làm gì đấy?”
“Đương nhiên là cảm ơn cậu, mời cậu đi ăn rồi! Đi thôi, đến nhà tớ, vừa hay bố tớ cũng muốn gặp cậu.”
“Nhưng tớ...”
Tôi chẳng có cơ hội lên tiếng, trong nháy mắt đã bị Hồ Lệ lôi lên xe nhà ta.
Cả đường tôi cứ nơm nớp lo sợ.
Nhất là khi thấy vẻ mặt nghiêm nghị của bố Hồ ở căn biệt thự.
Tôi càng thêm bất an.
“Bố, đây chính là Cố Vi Vi con kể với bố, người đã cứu mạng con, ấy rất lợi !”
“Ừ.”
Bố Hồ hừ một tiếng, liếc tôi, rồi quay sang nịnh nọt với người đàn ông đứng sau lưng ông ta: “Lưu đạo trưởng, mời ngài ngồi! Đây là trà Đại Hồng Bào xịn, mời ngài thưởng thức.”
Nghe thấy hai chữ “đạo trưởng”, tôi theo bản năng về phía người nọ.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc đạo bào, để hai chòm râu quai nón, phẩy tay áo, như đang nhảy múa, đảo một vòng quanh phòng khách.
Rồi nghiêm mặt : “Hồ tiên sinh, sát khí trong nhà ông quá nặng, nhất định phải cải tạo lại! Nếu cứ để thế này, e là không chỉ sản mà còn tuyệt tự nữa đấy!”
Nếu cứ tiếp tục như , e rằng không chỉ đơn giản là sản mà còn tan cửa nát nhà!”
-----
(1) ICU: ICU là đơn vị chịu trách nhiệm theo dõi và điều trị tích cực 24/24 cho những trường hợp người bệnh nguy kịch. Nơi đây cũng là “chiến trường” các bác sĩ ngày đêm giành lại sự sống cho người bệnh đang ở giữa “lằn ranh sinh tử”.
Bạn thấy sao?