Giống y hệt cái ba lô to tướng bố tôi vẫn đeo khi đi đào nhân sâm.
Chẳng có gì đặc biệt cả.
Tôi mặc kệ những người xung quanh, lấy khăn tay lau mặt rồi sửa sang lại mái tóc rối bù như tổ quạ.
Lúc này, bên tai lại ồn ào lên.
“Ê! Nhìn ta kìa...”
“Trời ơi, sao... lại xinh thế nhỉ...”
“Đúng , trông ấy giống hệt một minh tinh... Xinh quá!”
Đám đông xì xào bàn tán, chỉ trỏ về phía tôi.
Tôi chẳng buồn để ý. Từ bé đến lớn, mấy ông đến nhà thăm bố toàn khen tôi như tiên nữ giáng trần.
Tôi chai lì với mấy lời khen đó rồi.
Tôi cất khăn tay, định giặt sạch sẽ rồi trả lại cho xinh đẹp kia.
Vừa ngẩng đầu lên, tôi bất ngờ phát hiện trên trán ấy lượn lờ một luồng khí đen…
Cô thấy tôi mình chằm chằm, có vẻ hơi khó hiểu, chỉ mỉm : “Em chắc là sinh viên năm nhất nhỉ? Chị là học tỷ của em, tên là Chân Duyệt. Khăn tay em cứ giữ lấy, không cần trả lại đâu. Sau này đi đường cẩn thận nhé.”
Nói xong, ấy định rời đi.
“Chờ đã!”
Tôi vội gọi ấy lại.
“Bạn học, còn việc gì nữa sao?”
Chân Duyệt dừng bước, quay người lại.
Nhìn khuôn mặt ấy, tim tôi bỗng thắt lại.
Quả nhiên là điềm gở.
Luồng khí đen trên trán Chân Duyệt, chỉ có tôi mới thấy .
Trong mắt người khác, ấy có làn da trắng mịn không tì vết, môi hồng răng trắng, đúng chuẩn một đại mỹ nhân.
Nhưng trong mắt tôi, khuôn mặt này lại rất hỗn loạn, đặc biệt là phần mũi, rõ ràng là đã qua chỉnh sửa.
Cung Tật Ách nằm dưới Ấn Đường, ở giữa sống mũi, còn gọi là Sơn Căn, chủ về sức khỏe bẩm sinh, tai nạn bất ngờ và thiên tai nhân họa.
Nếu cung Tật Ách có biến đổi, thời gian tới chắc chắn sẽ gặp phải tai họa đổ máu.
Mà lúc này, cung Tật Ách trên khuôn mặt ấy đang thoang thoảng hiện lên luồng khí đen.
Nói một cách dễ hiểu thì…
Cô ấy sắp gặp xui xẻo to.
Những thứ này, tôi tiếp từ nhỏ khi theo bố.
Chỉ là thường thấy ông ấy dùng nó để phán cho người khác, còn bản thân tôi thì chưa từng thử bao giờ.
Cũng không biết có linh nghiệm hay không.
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ không nhiều lời.
Nhưng, Chân Duyệt vừa mới giúp tôi giải vây, lại còn tốt bụng đưa khăn tay cho tôi.
Với gia huấn “có ơn phải báo”, tôi quyết định xem cho ấy một quẻ.
“Ấn đường của đen kịt, hôm nay sẽ gặp tai họa đổ máu. Hơn nữa, chỉ trong vòng một khắc nữa thôi.”
Ầm ---
Vừa dứt lời, xung quanh vang lên những tiếng chế giễu.
“Cười chết mất, ấn đường đen kịt... Bạn học, cậu xem phim truyền hình nhiều quá rồi đấy!”
Sắc mặt Chân Duyệt cũng không tốt lắm, ấy còn chưa kịp lên tiếng thì tóc ngắn bên cạnh đã xông ra, đẩy mạnh tôi một cái.
“Cậu bị điên à? Duyệt Duyệt tỷ tốt bụng giúp cậu, mà cậu lại dám nguyền rủa chị ấy?!”
Này, sao lại gọi là nguyền rủa chứ?
Tôi rõ ràng chỉ muốn nhắc nhở ấy thôi mà.
“Tuy rằng… cũng không nhất định đúng. Nhưng thà tin là có còn hơn tin là không, Chân học tỷ, tỷ vẫn nên cẩn thận một chút.”
Tôi sờ túi áo, muốn đưa cho ấy một lá bùa hộ mệnh. “Đúng rồi, cái này có lẽ có thể ngăn chặn…”
“Bệnh thần kinh!”
Tôi còn chưa dứt lời, tóc ngắn đã hất tay tôi ra.
Kéo Chân Duyệt quay đầu bỏ đi.
Nhưng chưa kịp đi mấy bước, đột nhiên một quả bóng rổ bay tới, đập thẳng vào mặt Chân Duyệt!
Ngay lập tức, mũi Chân Duyệt bị lệch.
Khí đen trên trán Chân Duyệt biến mất.
Thay vào đó là hai dòng máu mũi không ngừng chảy.
Chân Duyệt đưa đến phòng y tế.
Ánh mắt mọi người xung quanh tôi từ chế giễu chuyển sang kinh hãi.
Tôi cũng không ngờ lại linh nghiệm thật.
Chỉ mong Chân học tỷ không có việc gì.
Vất vả lắm mới tìm phòng ngủ của mình, tôi mới phát hiện ra mình và tóc ngắn là cùng phòng.
Trùng hợp sao, tôi lại là người đến cuối cùng.
Vừa bước vào cửa, tiếng chuyện của họ liền im bặt.
Cô tóc ngắn sững người một giây, sau đó hất hàm về phía tôi, với hai người kia: “Chính là ta, giả thần giả quỷ.”
Nói xong, thừa lúc tôi không để ý, ta giật lấy túi xách trên vai tôi, đổ hết đồ đạc bên trong ra.
Nhất thời, mấy món đồ lỉnh kỉnh của bố tôi rơi loảng xoảng khắp nền nhà.
Cô tóc ngắn thấy liền gào lên: “Trời ơi! Đây là thứ gì thế này?”
Tôi lạnh lùng ta: “Nhặt lên cho tôi.”
“Tôi không nhặt đấy, sao nào! Có giỏi thì nguyền rủa tôi đi!” Cô ta nhạo, tôi với vẻ khinh miệt.
“Được.”
Tôi cẩn thận cất bảo bối của bố đi, nghiến răng, ta.
“Tên.”
“Hồ Lệ!”
Tôi nhặt chiếc bàn kim cương dưới đất lên, nghiêm túc xem quẻ cho Hồ Lệ.
Xem xong, tôi không khỏi nhíu mày.
Thực ra từ lúc Hồ Lệ đẩy tôi, tôi đã thấy vận thế của ta hôm nay không tốt.
Ban đầu, tôi nghĩ nếu ta muốn tôi “nguyền rủa”, thì tôi sẽ chiều lòng ta.
Nhưng không ngờ vận thế của ta lại kém đến .
Tôi hơi do dự, không nỡ thẳng quẻ tượng cho Hồ Lệ.
Tuy rằng ta đúng là đáng ghét.
Nhưng…
Hồ Lệ thấy tôi nhíu mày, liền vênh mặt đắc ý: “Tôi biết ngay chẳng biết xem bói gì hết! Đồ lừa đảo! Lần trước chỉ là mèo mù vớ cá rán, lần này thì câm rồi chứ gì.”
“Không biết học mấy trò này ở đâu ra, bố mẹ không quản à?”
Được thôi.
OK, FINE.
Tôi hối hận vì vừa rồi đã mềm lòng.
Tôi ngước mắt Hồ Lệ, không chút do dự :
“Cô nổi mụn ở đầu mũi, tâm trạng xấu, dễ gổ với người khác. Hơn nữa, có kiếp nạn, ngay trong hôm nay. Tôi khuyên tốt nhất nên tránh xa xe cộ, giữ lấy mạng nhỏ cái đã.”
Tôi nghĩ nghĩ, lại vội vàng bổ sung một câu: “Tin hay không tùy .”
Ừm, thật ra cũng không… không nhất định đúng.
Hồ Lệ ngẩn người ra hai giây, sau đó lên.
“Cô bịa chuyện cũng giỏi quá ha! Tôi gổ với ai lúc nào?”
“Bây giờ, với tôi.”
Bị chặn họng một giây, Hồ Lệ mất tự nhiên nhướn mày.
Hai cùng phòng khác nhau, nhỏ giọng bàn tán.
“Tránh xa xe cộ, ý là sẽ gặp tai nạn giao thông sao?”
“Không thể nào, sao ấy biết hôm nay Hồ Lệ không ở ký túc xá…”
Hồ Lệ mấp máy môi.
“Vớ vẩn! Đừng nghe ta nhảm!”
Tuy ngoài miệng không tin, trên mặt ta rõ ràng lộ ra vẻ lo lắng.
Thấy , tôi vội vàng nốt những lời còn lại.
Nhìn quẻ tượng trên bàn, tôi nghiêm nghị nhíu mày: “Quẻ tượng , kiếp nạn này của có cách hóa giải, phải dùng tiền để chắn.”
“Dùng tiền?”
“Ừm, còn là tiêu hao rất nhiều tiền, kiểu sản ấy…”
“Cười chết tôi rồi! Cô bị vỡ đầu à? Nhà tôi sao có thể sản !”
Hồ Lệ lạnh, như thể cuối cùng cũng bắt điểm yếu của tôi, đắc ý : “Nhà tôi là doanh nghiệp niêm yết trên sàn chứng khoán đấy, sản là sản à?”
“Để tôi đoán nhé, tiếp theo định bảo tôi bỏ tiền ra nhờ giải hạn phải không? Chắc còn có bùa gì đó định lôi ra bán cho tôi nữa chứ? Hahaha…”
“Nè, bùa đây.”
“…?”
Hồ Lệ chưa dứt lời, tôi đã nhặt một lá bùa từ đống đồ lặt vặt dưới đất lên đưa cho ta.
Chuyện liên quan đến tính mạng con người, tôi không nỡ khoanh tay đứng .
Tôi cất bàn đi, nghiêm túc : “Lá bùa này tôi không lấy tiền , hơn nữa tôi cũng không rảnh phép gì cho đâu. Lá bùa này có thể giúp tránh kiếp nạn này, giữ mạng thì sẽ mất tiền. Muốn tiền hay muốn mạng, tự chọn.”
“Cái… cái gì lung tung … Cô nghĩ tôi sẽ tin mấy lời nhảm nhí này của sao?!”
“Ừm, tôi cũng chỉ tính toán đại thôi, thật ra cũng không chắc đúng đâu.”
Tôi thuận tay nhét lá bùa vào túi Hồ Lệ.
Chiều hôm đó, khi đến lớp thủ tục nhập học, ánh mắt các học tôi rất kỳ lạ. Tôi kéo một hỏi thì mới biết chuyện tôi xem bói cho Hồ Lệ, ấy gặp nạn hôm nay đã bị mấy người Hồ Lệ truyền khắp trường. Họ còn tôi mê tín dị đoan…
Cách nổi tiếng này, tôi cũng không ngờ tới!
Tối hôm đó.
Đêm đó.
Bạn thấy sao?