Cô Gái Hám Tiền [...] – Chương 4

14

Tôi cảm thấy như đầu óc của tôi mất đi toàn bộ khả năng suy nghĩ.

Tên thần kinh kia thật sự đã xuất hiện.

Ais.

Chuyện này còn đáng sợ hơn cả việc bị hắn b.ắ.t c.ó.c!

Giọng tôi run run:

“Anh… sao tìm tôi?”

Hắn nhẹ, đầu ngón tay xoa xoa má tôi, giọng điệu bỡn cợt:

“Bé , rồi mà, vẫn luôn dõi theo em.”

“Quả nhiên là bé không hề để tâm đến lời của . Tiếc thật đó. Để nghĩ xem, nên thế nào đây?”

Sự xuất hiện của đã là hình lớn nhất với tôi rồi.

Trong lòng tôi dần dần u ám méo mó.

Nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh:

“Bạn tôi vẫn còn ở bên ngoài. Tốt nhất là nên thả tôi ra, nếu tôi đi quá lâu thì chắc chắn bọn họ sẽ đến đây tìm.”

Nghe , hắn còn đến là vui.

Hắn ôm eo tôi, cúi đầu ngậm dái tai tôi vào miệng, hơi thở phả vào tai tôi:

“Bé , em thật sự cho rằng bọn họ sẽ đến cứu em ư?”

Chóp tai tôi lành lạnh, ướt ướt. Cảm giác tựa như có một con rắn độc đang thè lưỡi ra liếm tôi .

Tôi quay lại trừng mắt hắn.

Nhưng còn chưa kịp quay sang thì cằm đã bị bóp chặt.

Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt xuống khóe môi tôi.

Rồi càng lúc càng mãnh liệt hơn.

[Bản chuyển ngữ thuộc về fb Cá không biết bay, đăng duy nhất ở facebook Cá không biết bay. Nếu có xuất hiện ở nền tảng khác thì đều là ăn cắp, đứa nào ăn cắp đứa đó mất dạy, vô học, bất hạnh suốt đời, khổ sở suốt kiếp.]

Tôi bị hôn đến không thở , muốn lui lại phía sau.

Hơi thở nóng rực của người đàn ông lại phả vào tôi, quấn chặt lấy tôi.

Giọng trầm khàn đến đáng sợ của hắn truyền vào tai tôi:

“Bé , đừng cố chạy trốn khỏi …”

Điên mất thôi.

Tôi cảm giác như son môi của mình trôi hết sạch rồi.

Cây son này tôi đã dùng số tiền không phải rẻ để rước về, người ta giới thiệu gì mà đây là màu son t.i.ê.u d.i.ệ.t đàn ông.

Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn t.i.ê.u d.i.ệ.t tên lưu manh trước mắt này thôi.

Bình tĩnh lại, giữ bình tĩnh nào.

Tôi kiễng chân, vòng tay qua cổ hắn, giả bộ nhiệt .

Quả nhiên là khiến hắn kinh ngạc, tác cũng dừng lại.

Đúng lúc rồi!

Tô đ.á thật mạnh vào bụng hắn, rồi nhân lúc hắn đang quằn quại chịu đau thì tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy về quầy bar.

Các cùng phòng thấy tôi thở hổn hển thì ngạc nhiên hỏi:

“Nhan Nhan, cậu gì mà đi lâu thế?”

“Đúng đấy, một chốc nữa mà cậu vẫn chưa quay lại thì tớ và A Cẩn còn định đi tìm cậu đấy.”

Tôi nở một nụ còn xấu hơn cả khóc.

Men rượu đã ngấm càng khiến tâm trạng tôi cáu kỉnh hơn. Nhưng tôi không thể thật với họ nên đành uể oải :

“Hình như tớ say rồi… nên thấy hơi khó chịu.”

Họ thấy khuôn mặt đỏ bừng của tôi, không nghi ngờ gì lập tức gọi cho Giang Úy và nhờ ấy đến đón tôi.

15

Trong lúc đợi Giang Úy đến, tôi bất quan sát xung quanh.

Tôi luôn có cảm giác rằng tên b.i.ế.n t.h.á.i kia núp trong bóng tối theo dõi tôi.

Quả đúng như thế, tôi lại nhận tin nhắn của hắn:

“Bé , em thật ngọt ngào.”

“Bé cũng rất tận hưởng đúng không? Nhưng sao em lại bỏ chạy…”

“Bé lại nhờ thằng kia đón em đúng không? Có vẻ như đã thấy xe của nó rồi.”

“Anh giận lắm đấy. Nó dám đám lúc đang ở bên bé .”

“Bé , đang đợi em ở lối thoát hiểm lúc nãy. Nếu em không xuất hiện thì không biết mình có thể ra hành điên rồ gì đâu.”

Tôi tiếp tục chặn hắn.

Khi tâm trạng tôi như đang trong dầu sôi lửa bỏng thì một giọng lành lạnh êm tai vang lên bên cạnh:

“Nhan Nhan, em say rồi à?”

Tôi ngước lên thì thấy Giang Úy đã đến từ khi nào, đang tôi đầy lo lắng.

Bỗng dưng tôi lại cảm thấy tủi thân.

Vừa rồi lúc ở lối thoát hiểm.. tôi đã sợ chết khiếp.

Nhìn thấy tôi giàn giụa nước mắt, ấy hoảng hốt ôm tôi vào lòng.

Anh cũng không quên với các của tôi:

“Tôi đưa Nhan Nhan về trước. Chầu này tôi sẽ thanh toán nên mọi người cứ chơi thoải mái đi nhé.”

Bạn cùng phòng của tôi gật đầu lia lịa.

Tôi càng khóc càng không cầm nước mắt, nước mắt của tôi thấm ướt một mảng áo sơ mi trắng của Giang Úy.

Giang Úy luống cuống.

“Nhan Nhan, em sao Nhan Nhan.. đừng khóc, có chuyện gì em? Nói biết không?”

Tôi sụt sịt.

Chỉ vừa : “Tên b.i.ế.n t.h.á.i kia cưỡng hôn em…”

Khóe mắt tôi liền thấy một người đàn ông đội nón đen lao ra khỏi con hẻm nhỏ, trên tay còn đang cầm một con d.a.o.

Tôi hét lên: “Cẩn thận!”

16.

Cánh tay của Giang Úy bị hắn r.ạ.c.h một nhát. Nhưng may là ấy phản ứng nhanh, lập tức buông tôi ra và thành thục khống chế người đàn ông kia.

Hắn vừa định mở miệng thì bị Giang Úy đ.á.n.h ngất.

[Bản chuyển ngữ thuộc về fb Cá không biết bay, đăng duy nhất ở facebook Cá không biết bay. Nếu có xuất hiện ở nền tảng khác thì đều là ăn cắp, đứa nào ăn cắp đứa đó mất dạy, vô học, bất hạnh suốt đời, khổ sở suốt kiếp.]

Anh ấy tôi với vẻ mặt nghiêm trọng:

“Nhan Nhan, tên này rất giống người đàn ông đội mũ đen mà đã thấy ở cầu thang bộ nhà em lúc trước.”

Nhìn chiếc áo hoodie đen và khẩu trang đen của người đàn ông nằm dưới đất, tôi nghĩ đến tin nhắn đ.e d.ọ.a mà hắn vừa mới gửi cho tôi.

Tôi nhận định: “Người q.u.ấ.y r.ố.i em từ trước tới giờ chắc chắn là tên b.i.ế.n t.h.á.i này!”

Tôi vừa dứt lời, trong đôi mắt Giang Úy đã hiện lên nét nhàn nhạt.

17

Tên đàn ông đội mũ đen bị bắt rồi.

Khi cảnh sát thẩm vấn, hắn đã thừa nhận rằng lúc trước đã nhiều lần có hành vi q.u.ấ.y r.ố.i tôi.

Và lý do lần này hắn dùng dao tấn công Giang Úy là vì hắn mà không có nên mới sinh ra thù hận.

Từ khi hắn bị bắt, tôi không còn nhận bất kỳ tin nhắn q.u.ấ.y r.ố.i nào nữa.

Cuộc sống lại bình yên như trước đây.

Cũng trong thời điểm đó, tôi đã tìm chỗ ở mới.

Vậy nên hôm nay là ngày cuối cùng tôi ở nhà Giang Úy.

Trong lúc thu dọn hành lý, tôi nhớ ra một cái USB của tôi vẫn đang ở trong phòng việc của Giang Úy.

Tôi đi lấy lại đến nhầm phòng, tôi vô mở cánh cửa phòng bên cạnh phòng việc ra.

Tôi c.h.ế.t lặng.

Vì trên những bức tường trong phòng dán đầy rẫy ảnh của tôi.

Có ảnh tôi mặc đồng phục, ảnh tôi đi dự tiệc, ảnh tôi đi du lịch…

Tôi nắm chặt tay nắm cửa, do dự không biết có nên rời đi hay không.

Đột nhiên giọng dịu dàng của Giang Úy vang lên từ sau lưng:

“Nhan Nhan?”

Không biết tại sao, sống lưng tôi chợt cảm thấy ớn lạnh.

“Anh..”

Tôi chỉ vào những bức ảnh trên tường, mấp máy môi định hỏi…

Giang Úy bỗng dưng tiến lên ôm lấy eo tôi, vùi sâu má vào cổ tôi.

Giọng khàn khàn, nghe ra sự khổ sở:

“Anh xin lỗi Nhan Nhan, chỉ là quá thích em…”

“Thật ra đã thích em từ khi còn học cấp 3, nên mới có nhiều ảnh của em như . Nhưng không có ý xấu đâu, em đừng sợ không?”

Tôi sửng sốt, hỏi :

“Vậy là… đã có ý đồ với em từ lâu?”

Giang Úy không gì.

Cổ tôi bắt đầu ẩm ướt.

Tôi giật mình, thoát khỏi vòng tay mới phát hiện ra đôi mắt Giang Úy đã đỏ hoe từ khi nào. Những giọt nước mắt tựa như sương, từng giọt từng giọt rơi xuống gương mặt tuấn tú.

Tôi lắp bắp: “Anh… đừng khóc.”

Giang Úy nghẹn ngào :

“Anh xin lỗi, chỉ sợ..”

“Anh sợ em nghĩ rằng với tên b.i.ế.n t.h.á.i q.u.ấ.y r.ố.i em là cùng một loại người. Nhưng không phải đâu em, không giống hắn, sẽ tôn trọng mọi ý muốn của em mà.”

“Nhan Nhan, chỉ là quá em thôi. Em đừng ghét nhé, không em?”

Hóa ra là ấy lo lắng chuyện này.

Tôi bật , ôm lấy mặt , nghiêm túc :

“Giang Úy, đương nhiên là khác với tên kia rồi.”

“Anh sẽ luôn bảo vệ em, cũng sẽ không gì khiến em tổn thương, đúng không?”

Giang Úy trầm giọng ‘ừm’ một tiếng.

Tôi nhướng mày, kiễng chân hôn thật mạnh vào khóe môi .

Tôi :

“Đừng khóc nữa trai đáng thương của em.”

Nghe , Giang Úy liếm môi, đôi tai đỏ bừng:

Anh ấy mông lung : “Nhan Nhan, em gì cơ?”

Giang Úy không kiềm mà ôm thật chặt tôi vào lòng.

Giọng ấy càng trở nên quyến luyến hơn:

“Giang Úy sẽ vĩnh viễn Nhan Thanh Miên.”

“Vĩnh viễn.”

18

PHIÊN NGOẠI (Góc của Giang Úy)

Tôi đã gặp đấng cứu thế của đời mình.

Nhưng khi tôi bày tỏ cảm với ấy, lại chỉ nghe thấy một giọng lạnh lùng vang lên trong tâm trí:

“Công lược thành công, ký chủ sẽ quay về thế giới ban đầu.”

đứng trước mặt cuối cùng cũng nở nụ chân thành rạng rỡ.

Giọng tôi run run: “Nhan Nhan, em sẽ rời xa ư?”

Nụ của ấy càng ngọt ngào hơn: “Giang Úy, em sắp về nhà rồi. Anh không mừng cho em sao?”

Tôi túm chặt lấy vạt váy của ấy, hèn mọn :

“Nhưng chẳng phải em nhất hay sao Nhan Nhan. Em có thể… ở lại đây vì không?”

Cô ấy không hề lưu luyến hất tay tôi ra, lạnh lùng cất giọng:

“Giang Úy, tính chiếm hữu của đối với tôi đã trở thành bệnh rồi. Anh cho rằng tôi muốn có người lúc nào cũng quán thúc tôi ư?”

Sau đó ấy biến mất ngay trước mắt tôi.

Tôi cố gắng vươn tay ra chỉ chạm vào hư không.

[Bản chuyển ngữ thuộc về fb Cá không biết bay, đăng duy nhất ở facebook Cá không biết bay. Nếu có xuất hiện ở nền tảng khác thì đều là ăn cắp, đứa nào ăn cắp đứa đó mất dạy, vô học, bất hạnh suốt đời, khổ sở suốt kiếp.]

Sau này tôi đã thử vô số cách thức, cuối cùng cũng có thể bước vào thế giới của ấy.

Tôi tìm thấy ấy ở quán bar.

Hai tay ấy ôm hai người, uống đến say bí tỉ.

Mắt tôi vì tức giận mà đỏ bừng lên, tôi không dám quản thúc ấy.

Đợi đến khi ấy thiếp đi vì say, tôi mới xuất hiện. Nói dối rằng tôi là trai ấy và đưa ấy về nhà.

Quả nhiên là ký ức về thế giới công lược của Nhan Nhan đã hoàn toàn bị xóa sạch.

Ngay cả cái tên ấy để lại cho tôi cũng là giả.

Tên đầy đủ của ấy là Nhan Thanh Miên, chứ không phải Nhan Nhan.

Cô ấy say khướt nằm trên sô pha, chọc chọc vào lúm đồng tiền của tôi, không hề nhận ra tôi.

Tôi quỳ một chân, lau mặt cho ấy, nghiêm túc hỏi:

“Nhan Nhan, em có đang thích ai không?”

Ngàn lần vạn lần đừng có.

Vẻ mặt ấy mơ màng, thốt ra mấy từ: “Thích T…”

Tôi chỉ cảm thấy đau thấu tận tâm can, giây sau lại nghe trọn vẹn nguyên câu của ấy: “Thích tiền!”

Tôi áp trán vào tay ấy, bật .

Nhan Nhan vẫn không thay đổi chút nào.

Cô ấy vẫn trăng hoa, mê tiền và gian trá như .

Cô ấy xấu xa đến thế, tôi vẫn ấy rất nhiều.

Tôi biết Nhan Nhan thích tự do, nên tôi đã ép buộc bản thân phải kiềm chế lại tính chiếm hữu của mình, để mặc ấy tự do tự tại trong một năm.

Nhưng khi chứng kiến ấy và một tên nhóc vô tư trêu chọc nhau, tôi cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.

Chẳng phải Nhan Nhan tiền như mạng ư? Vậy thì tôi sẽ cho ấy thật nhiều tiền, để ấy không thể nào sống thiếu tôi.

Tôi tung tin đồn rằng mình rất hào phóng với cũ.

Quả nhiên Nhan Nhan đã cắn câu.

Để khiến ấy ỷ lại vào tôi nhiều hơn, tôi đã tỏ ra mình là một đàn ân cần chu đáo. Bên cạnh đó, tôi cũng đóng giả tên b.i.ế.n t.h.á.i q.u.ấ.y r.ố.i ấy.

Có lẽ là ông trời cũng đang giúp tôi.

Khi tôi đang ôm Nhan Nhan, chuẩn bị đưa ấy về nhà thì một tên côn đồ đột nhiên lao ra từ trong hẻm nhỏ. Bộ đồ hắn đang mặc rất giống bộ tôi mặc ở lối thoát hiểm hôm đó.

Tôi ngay lập tức hạ gục hắn. Sau đó đưa cho hắn 500.000 tệ tiền bịt miệng và bắt hắn thừa nhận rằng chính hắn là người đã gửi tin nhắn q.u.ấ.y r.ố.i.

Nhan Nhan đã không mảy may nghi ngờ gì.

Tôi vẫn luôn cho rằng mình đã ngụy trang rất hoàn hảo.

Mãi cho đến hai năm sau, tôi phát hiện ra sổ ghi chép của ấy:

“Hôm nay tên ATM thần kinh đã gửi cho tôi ảnh hắn mặc đồng phục người hầu và thắt nơ. Trông cũng đấy chậc chậc. Trên xương quai xanh còn có nốt ruồi nữa, gãi đúng chỗ ngứa của tôi rồi.”

“Giang Úy đẹp thật đấy, trên xương quai xanh của ấy cũng có nốt ruồi. Trùng hợp ư?”

“Thông qua ánh mắt của họ, tôi đã xác định hai người này chính là một.”

“Không mà Giang Úy vừa đẹp vừa giàu lại còn tôi nữa. Trực tiếp tỏ với tôi là mà, tại sao lại phải như ? Tôi thật sự không hiểu nổi.”

“Khi tôi thấy giấy chứng nhận quyền sở hữu bất sản trên bàn trong phòng việc của ấy, trên đó còn viết tên tôi thì tôi đã tha thứ cho ấy ngay lập tức.”

“Chơi với ấy á hả, cũng không phải là không .”

“Ai bảo tôi vẫn luôn hết mực nuông chiều ấy cơ chứ?”

“Hihi.”

- HẾT. -

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...