Cô Gái Hám Tiền [...] – Chương 3

10

Những ngày sống trong nhà Giang Úy là những ngày sóng yên biển lặng.

Mặc dù chúng tôi đang trong mối quan hệ mập mờ, ấy vẫn rất lịch thiệp, không hề có bất cứ một hành vượt quá giới hạn nào với tôi.

Tên kia cũng không gửi tin nhắn q.u.ấ.y r.ố.i cho tôi nữa.

Ngay khi tôi nghĩ rằng chuyện này sẽ kết thúc thì tên b.i.ế.n t.h.á.i kia lại xuất hiện.

Lúc đấy tôi đang nằm trên giường lướt xem mấy đoạn video ngắn.

Hộp thư xuất hiện thêm mấy tin nhắn mới:

“Anh buồn quá, bé chặn qwq.”

“Nhưng không sao hết, đã tìm ra địa chỉ hiện tại của bé rồi”

“Bé thế mà lại thật sự sống cùng với tên công tử bột kia, tức giận lắm đấy.”

“Bé , đến tìm em nè~”

Hắn còn gửi cho tôi một bức ảnh.

Bức ảnh chụp cửa sổ phòng tôi, hơi mờ không khó để xác định nơi ở của tôi.

Tôi sợ đến mức bật dậy khỏi giường.

Tôi phục hắn rồi.

Kiếp trước hắn là GPS đúng đúng không?

Sao hắn có thể thể định vị chính xác như thế?

Ngoài trời vừa mưa vừa tối tăm.

Tôi kéo rèm, khóa cửa sổ không thể nào đóng lại .

Trong lúc hoảng hốt, dường như tôi nghe âm thanh sột soạt.

Nghe như.. tiếng ai đó trèo qua cửa sổ.

Tên thần kinh kia sẽ không trực tiếp trèo cửa sổ vào đấy chứ!

Như xác nhận cho nghi ngờ của mình, tôi nhận tin nhắn mới:

“Anh muốn gặp bé lắm rồi.”

“Bé đừng chạy…”

Tôi tái mặt, quay người chạy ra ngoài hành lang.

Phòng ngủ của Giang Úy đối diện phòng tôi.

Tôi bất chấp điên cuồng gõ cửa phòng :

“Giang Úy, Giang Úy… cứu em!”

Cửa phòng ngủ mở ra.

Giang Úy đang mặc áo choàng tắm, dây cột lỏng lẻo, lộ ra lồng ngực trắng trẻo.

Mái tóc xoăn của còn ươn ướt dính vào trán, nước trên tóc rơi xuống xương quai xanh, toát lên vẻ mê hoặc.

Giang Úy nghiêng đầu, đôi mắt đẹp đẽ mang theo sương mù, ánh mắt sâu thẳm:

“Sao Nhan Nhan?”

Tôi nuốt nước miếng.

Tầm mắt hạ xuống cơ bụng của ấy…

Thôi ngay.

Tỉnh lại đi Nhan Thanh Miên. Bây giờ mạng sống của mày đang bị đ.e d.ọ.a đấy, mày còn ở đấy mà đắm chìm trong sắc đẹp à!

Tôi mở hộp thư, cho ấy xem tin nhắn mà tôi mới nhận .

Sắc mặt Giang Úy dần trở nên lạnh lùng.

Giọng u ám: “Hắn ta đúng là bám dai như đỉa.”

Tôi sụt sịt, đáng thương :

“Xin lỗi . Em liên lụy đến , em không ngờ là hắn lại theo đến tận đây…”

Giang Úy đưa tay xoa đầu tôi.

Anh khẽ : “Nhan Nhan, không phải lỗi của em.”

Nhìn vào ánh mắt dịu dàng của ấy, nhịp tim tôi đột nhiên tăng tốc.

Giang Úy đưa tôi đi xung quanh biệt thự.

Không thấy ai đáng nghi.

Anh ấy dẫn tôi về phòng ngủ, đưa tôi ly sữa ấm rồi an ủi tôi:

“Hệ thống an ninh của biệt thự rất nghiêm ngặt, hắn không vào đâu.”

“Nhan Nhan, khuya lắm rồi, nhanh đi ngủ đi em. Có chuyện gì thì cứ gọi .”

Nhưng tôi vẫn nắm chặt lấy áo của Giang Úy.

Từ những tin nhắn kia cũng có thể thấy, hắn ta là một tên ngoan cố.

Tôi sợ nửa đêm mở mắt sẽ thấy một người đàn ông đứng trước giường mê muội tôi.

Tôi sẽ sợ c.h.ế.t khiếp mất.

Tôi thẳng vào mắt Giang Úy, dồn hết can đảm :

“Em muốn ngủ chung với .”

Vừa dứt lời, sắc mặt Giang Úy bỗng trở nên tối tăm.

Nhận ra lời của mình khá mập mờ nên tôi vội thêm:

“Em ngủ dưới đất cũng . Em chỉ thấy sợ… em không muốn ở trong phòng một mình.”

Giang Úy nhẹ nhàng : “Tất nhiên là rồi.”

Trong lúc chuyện, Giang Úy vô tư đưa tay lau vết sữa còn vương trên khóe miệng tôi.

Sau đó Giang Úy dắt tôi vào phòng ấy.

12

Tôi đứng sang một bên.

Giang Úy lấy từ trong tủ ra một chiếc chăn mới, đặt lên giường.

Anh nhẹ, đôi mắt đào khoa khép hờ như đang say, cúi đầu tôi:

“Nhan Nhan, giường của to lắm, hai người ngủ cũng không sao.”

Lời này tràn ngập cảm giác mập mờ.

Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên.

Tôi còn đang định vài lời đường mật, Giang Úy đã nằm thẳng lên giường, lười biếng :

“Anh buồn ngủ rồi. Nhan Nhan, em chưa buồn ngủ à?”

Tôi im lặng trong chốc lát.

Leo lên giường.

Được rồi, chắc do tôi nghĩ nhiều thôi.

[Bản chuyển ngữ thuộc về fb Cá không biết bay, đăng duy nhất ở facebook Cá không biết bay. Nếu có xuất hiện ở nền tảng khác thì đều là ăn cắp, đứa nào ăn cắp đứa đó mất dạy, vô học, bất hạnh suốt đời, khổ sở suốt kiếp.]

Tôi đã ở chung với Giang Úy một tháng rồi. Tôi cảm thấy ấy hoàn toàn không phải là người có trường phong phú như những lời người ngoài .

Ngược lại.. có đôi khi còn ngây thơ đến đáng .

Tôi bỗng cảm thấy buồn ngủ vô cớ, mí mắt cũng bất giác khép lại.

Nửa mê nửa tỉnh.

Dường như có thứ gì đó đang quấn lấy tôi.

Hơi thở ấm áp phả vào má tôi, mang theo khiêu khích dần dần đi xuống.

Ngay khi tôi đang bị cuốn vào cơn sóng mãnh liệt, tôi nghe có tiếng nỉ non bên tai như gọi người : “Bé …”

13

Ngày hôm sau khi tôi mở mắt ra thì trời đã ngả về chiều..

Tôi cũng quên mất giấc mơ mà tôi đã mơ đêm qua.

Lúc ngồi dậy định đi tắm rửa, không hiểu sao tôi lại cảm nhận một cơn đau truyền đến từ thắt lưng.

Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng là do bản thân đã ngủ quá lâu.

Giang Úy để lại lời nhắn cho tôi.

Anh hôm nay ấy có việc phải ra ngoài cả ngày.

Tôi đang cày phim thì cùng phòng rủ tôi tối nay đi bar uống r.ư.ợ.u.

Tôi đồng ý ngay.

Lâu rồi không tiêu tiền nên tôi ngứa ngáy tay chân lắm rồi.

Tôi phải thể hiện tiềm năng kinh tế của mình thôi!!

Tôi với Giang Úy một tiếng rồi bắt xe đến thẳng quán bar.

Bạn cùng phòng đến đủ hết rồi.

Bọn họ xúm lại khen ngợi tôi một hồi rồi tám với tôi mấy chuyện xảy ra ở trường.

Đột nhiên Lâm Cẩn :

“Nhan Nhan, dạo này cậu với Giang Úy sao rồi?”

Hai người còn lại cũng tò mò tôi.

Tôi nhếch môi: “Tiến triển rất tốt.”

Bọn họ bí hiểm.

Uống nửa chừng thì tôi đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.

Nhưng tôi vừa mới đi đến cạnh lối thoát hiểm thì bên trong có một đôi tay bất ngờ vươn ra kéo tôi vào.

Tôi ngơ ra thoáng chốc rồi liều mạng vùng vẫy.

Người đàn ông từ phía sau giữ chặt tay tôi rồi ôm tôi vào lòng thật chặt.

Trong không gian u tối, tôi bị hắn đè lên tường.

Hắn nghiêng người về phía trước, vùi đầu vào cổ tôi, hít một hơi thật sâu.

Sau đó tôi nghe thấy âm thanh mê muội u ám mà dù có dùng máy biến giọng đi nữa cũng khiến tôi á.m ả.n.h:

“Bé , cuối cùng cũng tìm em rồi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...