Cô Gái Gầy Yếu [...] – Chương 1

Sau khi chia tay với Cố Nam Khâm, tôi mắc phải chứng biếng ăn nghiêm trọng.

Không kìm , tôi nhắn tin cho hắn: “Tôi đã ba ngày rồi không ăn gì rồi.”

Tin nhắn mãi lâu sau mới hồi âm: “Ngầu thật.”

Vào trang cá nhân của hắn, tôi ngay lập tức thấy bức ảnh hắn và mới công khai hôn nhau.

Đối thủ một mất một còn từ nhỏ của tôi, Nguyên Dã, cũng thấy.

Tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ nhạo, không ngờ cậu ấy lại bay xuyên đêm về nước, mất hơn mười tiếng trên máy bay.

Vừa về, cậu ấy lao ngay vào bếp, bận rộn chuẩn bị một bàn đồ ăn.

Trứng xào tôm cần, há cảo hấp cách thủy, và cả sườn xào chua ngọt.

Cậu ấy đặt đồ ăn xuống, với tôi:

“Vì một thằng tồi mà nhịn ăn à? Cậu cũng giỏi thật đấy.”

“Du học sinh đặc biệt xin nghỉ phép chỉ để về nấu cho cậu, nên cậu phải ăn sạch hết đấy.”

Sau này, vì muốn tôi quay lại, Cố Nam Khâm cũng nhịn ăn ba ngày.

“Hết giận chưa, bảo bối? Tên kia ngoài biết nấu ăn thì còn gì chứ?”

Tôi xoa đôi môi sưng vì bị hôn, nghiêm túc đáp lại.

“Anh ấy không chỉ rất giỏi nấu ăn, mà còn… cực kỳ giỏi nấu ăn.”

1

Ngày kỷ niệm hai năm nhau của tôi và Cố Nam Khâm.

Không quà, không lời chúc mừng.

Tôi đứng ngoài phòng karaoke, thấy , hơi say, đang ôm eo Ôn Nhã – cùng phòng của tôi.

Họ ghé sát tai thì thầm một hồi, rồi lớn tiếng, chẳng hề để ý xung quanh.

“Các cậu nghĩ hộ tôi xem, sao để tự nhiên chia tay với Trì Hạ đây? Cô ấy là mối đầu của tôi, tôi sợ ấy không chịu nổi sẽ ầm lên.”

Một người của Cố Nam Khâm liếc qua Ôn Nhã với lớp trang điểm đậm, đầy ý tứ.

“Nam ca, cậu không nên mấy lời này đâu.”

“Đúng đó.” Những người khác đồng . “Chị dâu sắp đến rồi, cậu kiềm chế chút đi.”

Cố Nam Khâm nâng ly rượu uống cạn, ánh mắt sâu thẳm thoáng vẻ khinh thường.

“Chưa cưới mà, gọi chị dâu hơi sớm đấy.”

Ôn Nhã vòng tay qua cổ , nũng:

“Em vẫn đang ở đây mà, gọi chị dâu cũng phải gọi em chứ.”

Có người trêu chọc:

“Ố, chán rồi hả?”

“Khi trước chẳng phải là cậu dẫn Trì Hạ đến, bắt bọn tôi từng người gọi chị dâu sao?”

“Hồi đó thì đang hứng thú mà.”

Cố Nam Khâm với vẻ mặt chơi bời, mắt nheo lại hờ hững.

“Đại mỹ nhân lạnh lùng nổi tiếng của Đại học Kinh Đô, theo đuổi mãi mới , mà… cũng chỉ thế thôi.”

“Cũng chỉ thế thôi?”

Tôi khựng lại tại chỗ.

Tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đớn âm ỉ.

Đầu năm nhất đại học, có kẻ nhiều chuyện tổ chức bầu chọn hoa khôi.

Tôi với bức ảnh mặc váy trắng đã giành giải nhất một cách áp đảo.

Chỉ trong một tuần huấn luyện quân sự, tôi nhận tận mười hai lá thư .

Trong số những người theo đuổi, Cố Nam Khâm là người kiên trì nhất, cũng là người dụng tâm nhất.

Anh hơn tôi một khóa, nổi tiếng là kẻ lăng nhăng, tay chơi sành sỏi.

Lý trí bảo tôi phải tránh xa , cảm lại không cưỡng mà rung .

Tôi vẫn nhớ ngày chính thức tỏ .

Trong nhà hàng phương Tây lãng mạn, cầm bó hoa baby – loài tôi thích nhất – tôi đầy nghiêm túc và hứa hẹn.

Anh bảo tôi đừng để tâm đến những chuyện xấu từng .

Anh từ nay sẽ thay đổi, sẽ chỉ mình tôi.

giờ đây, chính ta lại để ý đến cùng phòng của tôi.

“Đúng là tôi chưa từng thấy gã đàn ông nào tệ hơn cậu.”

Ôn Nhã vuốt nhẹ mái tóc dài xoăn sóng, giọng ngọt lịm.

“Cậu thích dáng người mảnh mai, khiến mấy tháng nay Trì Hạ vì giảm cân mà không tham gia bữa ăn chung nào của ký túc xá.”

“Gu thì thay đổi mà.”

Cố Nam Khâm bóp nhẹ eo qua lớp áo crop top, khóe môi cong lên một nụ bất cần.

“Thật ra em như thế này là đẹp nhất. Trì Hạ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương… chạm vào mà đau tay.”

Ôn Nhã có dáng người đầy đặn, làn da trắng mịn, vòng một căng tròn, toát lên sức hấp dẫn của một người phụ nữ trưởng thành.

Tôi cúi đầu, xuống đôi chân thon gầy của mình.

So với ấy, tôi đúng là quá gầy.

Một sự gầy không lành mạnh, khiến quần áo trông như treo trên người tôi.

Lúc mới bắt đầu, Cố Nam Khâm bảo con béo quá thì không đẹp, thích người mảnh mai, đặc biệt là vòng eo thon.

Tôi từng chỉnh lại : “Anh xem video ngắn nhiều quá rồi. Chuẩn đẹp ‘trắng, gầy, trẻ’ là quan niệm méo mó, hoàn toàn không tốt cho sức khỏe.”

Nhưng không cưỡng lại sự dỗ dành của : “Bảo bối, em giảm một chút thôi, coi như vì mà.”

“Em cũng không muốn phải ngưỡng mộ của người khác, đúng không?”

Ban đầu tôi nặng 60kg, với chiều cao 1m70, cơ thể vừa thon thả vừa đầy đặn.

Nhưng giảm cân điên cuồng, tôi tụt xuống còn 45kg, mà Cố Nam Khâm vẫn không hài lòng.

Để giữ cân nặng, hôm nay trước khi ra ngoài tôi chỉ ăn đúng một quả táo.

Tiếng trong phòng vẫn tiếp tục, trước mắt tôi là từng đợt tối sầm.

Cố Nam Khâm tác chỉ vào ngực, : “Bảo ấy giảm cân, ai mà ngờ chỗ gầy đầu tiên lại là ngực.”

Không gian lặng đi trong chốc lát, sau đó là tiếng ồn ào đầy ác ý.

Tôi siết chặt tay đến mức móng tay cắm vào lòng bàn tay, nhắm mắt lại rồi mở ra.

Tôi đẩy cửa bước vào, ánh mắt bình tĩnh trống rỗng, lướt qua một vòng trước khi dừng lại trên người Cố Nam Khâm.

“Đây là món quà dành cho tôi, để kỷ niệm ngày này sao?”

2

Ôn Nhã vẫn ngồi trên đùi ta, không chút bối rối dù bị bắt quả tang.

Cô ấy thậm chí không tránh ánh mắt của tôi mà còn thản nhiên đối diện.

“Ôi trời, Trì Hạ, cậu đến cũng không một tiếng, đứng ngoài nghe trộm bao lâu rồi?”

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận muốn tát thẳng vào mặt ta.

Nén nước mắt, tôi : “Cố Nam Khâm, tôi đã rồi, tôi không cần một người đàn ông bẩn thỉu.”

Cố Nam Khâm có vẻ ngà ngà say, xoa trán, : “Không có gì để giải thích, em đã thấy hết rồi.”

Một người của chen vào hòa giải: “Chị dâu đừng coi là thật, Nam ca uống say rồi, không tỉnh táo đâu.”

“Chị là người đầu tiên ấy quen lâu như , kỷ niệm ngày này đừng cãi nhau, mau đưa ấy về đi.”

Cố Nam Khâm đẩy họ ra, đứng dậy khỏi ghế sofa và uống một ngụm rượu lớn.

“Quen nhau một năm, chỉ cho hôn mà không cho vượt ranh giới, lại còn chiếm hữu đến phát điên, đến cả xem video xinh cũng không cho.”

Đôi mắt đào hoa đa của giờ đây tràn ngập sự phiền chán rõ ràng.

“Tôi chịu đựng đủ rồi.”

Ôn Nhã chậm rãi đút cho một quả nho, giọng điệu đầy mỉa mai.

“Trì Hạ khá bảo thủ, trong buổi chuyện đêm ở ký túc ấy từng , không thể dễ dàng chuyện đó với trai.”

“Mọi người đều là người lớn rồi, mà cứ như đương kiểu trẻ con tiểu học.”

Nếu Cố Nam Khâm là vua biển, thì Ôn Nhã chính là nữ hoàng biển danh xứng với thực.

Cô ấy có khuôn mặt xinh đẹp, nguyên tắc đương là chỉ hẹn hò với trai đẹp, chán là đổi, trai cũ nhiều đến mức có thể lập thành một đội bóng đá.

Trước đây, tôi và ấy vốn chơi rất thân, cùng là đồng hành trong những chuyến ăn uống.

Hai đứa đều thích ăn, thường xuyên hẹn nhau khám các quán ăn.

Vịt quay ở căng tin số 2, mì bò ở căng tin số 5, lẩu xiên que ở phố ăn vặt… chúng tôi đều là khách quen.

Khi Cố Nam Khâm theo đuổi tôi, Ôn Nhã tỏ ra vô cùng không vui, mỗi ngày không dưới tám trăm lần xấu về trong tai tôi.

Sau khi xác định quan hệ với , tôi dành nhiều thời gian ở bên hơn, nhóm ăn uống tan rã, tôi và Ôn Nhã cũng dần xa cách.

Hai ngày trước, ấy vừa chia tay một đàn em, thần thần bí bí bảo đang để ý một người cực kỳ đẹp trai.

Thỉnh thoảng, tôi ra ban công phơi đồ, bắt gặp ấy ngọt ngào chuyện điện thoại, giọng điệu dịu dàng đến mức khiến người nghe gai người.

Mỗi lần ấy gọi điện, Cố Nam Khâm đều viện cớ bận việc không thể ở bên tôi.

Nghĩ lại, mọi thứ dường như đã có dấu hiệu từ lâu.

“Cố Nam Khâm, chẳng lẽ theo đuổi tôi chỉ vì chuyện đó sao?”

Tôi không khỏi thấy nực , châm chọc lại.

“Tôi khác các người, tôi không có thói quen bừa bãi, trai phải đánh giá trên nhiều phương diện.”

“Xem ra, không xứng đáng với sự chân thành của tôi. Như mong muốn, chúng ta chia tay.”

Nói xong những lời này, tôi quay lưng rời đi, không ngoảnh lại.

Trong lúc chờ xe taxi, tôi cúi người, thở dốc từng hơi lớn, để mặc nước mắt từng giọt rơi xuống đất.

Có lẽ do ăn kiêng, tôi khô cổ họng, nôn khan hai tiếng, thậm chí cảm giác buồn nôn dâng lên.

Tôi quyết định xin nghỉ với giáo viên hướng dẫn, một căn nhà bên ngoài trường, sống qua quãng thời gian u ám và tuyệt vọng.

Như lời Cố Nam Khâm , là mối đầu của tôi.

Tận mắt thấy cùng phòng phản bội, đối với tôi là cú sốc không hề nhỏ.

Một mặt, tôi hiểu rõ bản tính của là kẻ lăng nhăng khó thay đổi, bất kể tôi béo hay gầy, cao hay thấp, luôn tìm lý do để phản bội.

Mặt khác, tôi không thể ngăn mình nghi ngờ chính mình.

Có phải vì tôi không đủ xinh đẹp, không đủ quyến rũ, nên mới tìm người khác?

Dù đã gầy đến mức yếu ớt, tôi vẫn sợ hãi trong tiềm thức rằng mình sẽ tăng cân.

Từ việc ăn xong dùng tay móc họng để nôn, cho đến bây giờ chỉ cần ngửi mùi thức ăn cũng đã thấy buồn nôn.

Tôi đau lòng nhận ra – hình như tôi bị bệnh rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...