Trước khi gả vào Đông Cung, ta đã biết bên cạnh Thái tử có một vị Bạch Nguyệt Quang.
Nghe đồn nàng ấy là người xuyên không, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý.
Nhưng Thánh thượng cho rằng nàng dùng ngôn mê hoặc Thái tử, không cho hai người thành thân, ép buộc ta phải gả vào Đông Cung.
Mẫu thân vì chuyện này mà khóc đến sưng cả đôi mắt.
“Bản lĩnh của con sao có thể địch nổi nàng ta? Nếu không phu quân sủng ái, con sẽ phải sao đây?”
Thế , ta vốn chưa từng có ý tranh giành sủng.
Dựa vào phu quân, chi bằng tự mình nương tựa lấy chính mình.
1
Tiếng trống chiêng rền vang, kiệu hoa trải dài mười dặm, kinh thành đều xôn xao bàn tán, không biết tiểu thư nhà ai xuất giá mà trận thế rình rang đến thế.
Người thông tỏ nội bảo:
“Không phải ai khác, chính là đích nữ của Uy Viễn đại tướng quân, gả vào Đông cung đấy.”
“Chậc, thật có phúc khí.”
Phúc khí ư?
Ta ngồi trong kiệu hoa khẽ bật lạnh.
Ai ai trong kinh chẳng biết, Thái tử sớm đã có người trong lòng – một nữ tử không chỉ dung mạo khuynh thành mà còn mưu lược hơn người, vì chàng mà bày mưu tính kế, trợ giúp y ngồi vững trên ghế Đông cung chi chủ.
Chỉ tiếc xuất thân thấp hèn, rốt cuộc không lọt vào mắt rồng.
Thái tử dâng biểu xin cưới, hoàng đế chỉ một lời “bất chuẩn”, liền chặt đứt mọi đường lui, ngược lại lại chỉ đích danh ta gả vào Đông cung.
Thật nực thay.
Nghe đồn nữ tử kia là thần nhân, tự xưng xuyên đến từ dị thế, biết trước mọi việc tương lai.Lời ấy nghe ra cũng có vài phần thần bí.
Ngay cả mẫu thân ta – một vị nữ tướng từng chinh chiến nơi sa trường – khi nghe thánh chỉ ban hôn cũng thất thần, ôm chặt lấy ta mà khóc nấc:“Con sao là đối thủ của người ấy? Nếu không phu quân sủng ái, con biết lấy gì mà sống?”
Tranh sủng sao?
Không có thì còn tranh chi?
Đã bước vào cung, thứ cần tranh chính là quyền.
Phụ thân chinh chiến vì nước lại bị chèn ép, con duy nhất lại bị gả vào hoàng cung con tin – hoàng thượng quả là tâm tư hiểm độc, chẳng chút nể .
Kiệu dừng lại, rèm vén lên, ta dìu xuống kiệu, bàn tay đặt vào một bàn tay khác.Thái tử vẫn giữ lại cho ta vài phần thể diện.
Ba lạy thành hôn, ta đưa vào chính điện.
Ngoài tiếng người ồn ào ngoài cửa, trong điện hoàn toàn tĩnh mịch.
Ta ngồi nghiêm chỉnh, chờ đợi Thái tử – người đến lại là một vị mama trong cung.
“Thái tử phi nương nương,” bà ta dè dặt bẩm báo, “Thái tử đêm nay sẽ nghỉ lại ở tẩm điện khác.”
Giọng mama thoáng run rẩy, dường như e ta nổi giận mà vạ lây bọn họ.
Trong dự liệu cả.
Nếu hắn đến, người kia chẳng phải sẽ ầm ĩ một trận?
Ta khẽ vén hỉ khăn, mỉm nhàn nhạt:
“Đã thì giúp bản cung tháo trang sức, đầu đội nặng quá.”
Một cung nữ vội dìu ta đến trước bàn trang điểm, bắt đầu tháo búi tóc.
Ta như vô hỏi:
“Người trong lòng của Thái tử, ở tịnh thất đó sao?”
Cung nữ nhất thời hoảng sợ, mắt cúi thấp:
“Nô tỳ… không rõ.”
“Không rõ?”
Ta khẽ cong môi, lại tiếp:
“Nữ chủ nhân của Đông cung, không phải nàng ta.”
Mama bên cạnh thấy ta có vẻ không vui, liền vội vàng tiếp lời:
“Quả thực nàng ta đang ở tịnh thất, Thái tử dù sủng ái cũng không dám trái ý người.”
Ta gật đầu, nhẹ giọng:
“Bản cung hiểu. Nhưng các ngươi phải nhớ cho rõ – trong hoàng cung, người ta coi trọng không phải sủng ái, mà là thân phận và địa vị.”
“Nói gì , gì không , đã rõ chưa?”
Mọi người trong điện đều khom mình đáp:“Đã rõ.”
Tháo xong trang sức, ta buông mái tóc đen dài, tựa vào đầu giường, giọng lười nhác vang lên:
“Rõ thì tốt, nếu không – lấy mạng các ngươi, chưa chắc đã là bọn họ đâu.”
2
Sáng hôm sau, Thái tử dẫn ta tiến cung ra mắt Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Suốt dọc đường, y không một lời, duy chỉ dừng chân tại chính sảnh, triệu tập toàn bộ cung nữ và thị vệ trong Đông cung.
“Mộ Tịch là người của , dẫu chưa từng gả cho , các ngươi cũng không phép khinh khi. Đối đãi với nàng như thế nào, thì cũng phải đối đãi với Thái tử phi như thế ấy. Nếu phát hiện ai bất kính—trảm!”
Ánh mắt Thái tử quét một vòng, dừng lại nơi ta cùng các cung nữ thân cận.
Lý Mộ Tịch mặt mày đắc ý, ta không biết sống chết mà lên giọng thách thức:
“Thái tử phi, người nghe rõ chưa?”
Ta liền nở một nụ duyên:
“Tất nhiên rồi. Chỉ là… trong luật pháp triều đình có chỗ nào quy định, Thái tử phép đem quyền của Thái tử phi trao cho một kẻ vô danh chăng?”
Chúng nhân đều hít sâu một hơi lạnh. Sắc mặt Thái tử chợt trầm xuống, ánh mắt sắc như dao về phía ta.
Lý Mộ Tịch cũng nhất thời nghẹn lời, chỉ tay vào ta mà không thốt ra nổi một câu hoàn chỉnh.
Ta chẳng hề sợ hãi.
Phụ thân ta đang nơi biên ải chinh chiến vì nước, mà Hoàng thượng vì e ngại mới gả ta thê tử Thái tử, lẽ nào ta lại để phụ thân phải lo lắng?
“Thần thiếp là chính thất do Thánh thượng thân chỉ, ghi vào sử sách, là đích danh Thái tử phi.
Phụ thân ta là Uy Viễn Đại tướng quân, chinh chiến sa trường lập bao công trạng, thân mang tước vị, há có thể bị khinh nhờn như thế?”
Ta chậm rãi bước tới gần Thái tử, dịu giọng :
“Thái tử điện hạ không cần binh quyền nữa sao? Hay là cho rằng chỉ cần mưu lược, đã đủ để ngồi vững ngai vàng Đông cung?”
Trong ánh mắt Thái tử thoáng qua cơn giận dữ bị khiêu khích, rồi lại nhanh chóng trầm mặc suy nghĩ.
Lý Mộ Tịch đứng bên rõ rành rành, sắc mặt tức đến đỏ bừng.
“Thái tử điện hạ?” Ta dịu dàng gọi.
Thái tử lúc này không dám nàng ta nữa, chỉ lạnh lùng hất tay áo:
“Thái tử phi đã có bản lĩnh, hãy lo liệu việc trong Đông cung cho tốt.”
Lý Mộ Tịch tức giận giậm chân:
“Thái tử phi thật oai phong, chỉ mong sau này đừng ngã quá đau!”
Đồ ngu.
“Là ai cho phép một tiện nữ dám lớn tiếng trước bản cung?”
Ta ra hiệu cho mama thân cận.
Ngay tức khắc, Lý Mộ Tịch bị hai cung nữ giữ lấy tay, một người giơ tay tát thẳng lên mặt nàng ta.
Nàng ta sửng sốt rồi giận dữ, gào lên mắng chửi:
“Ngươi là thứ độc bị giai cấp mê hoặc! Tối nay Thái tử sẽ dạy cho ngươi một bài học!”
Bạn thấy sao?