3
“Phòng của em lớn thật đấy, sau này chị với em kết hôn rồi thì có thể chuyển sang phòng này không? Dù sao em cũng sẽ lấy chồng, căn phòng này có ánh sáng tốt, lại rộng rãi nhất nhà, để trống thì phí quá.”
Nghe như là hỏi ý kiến, giọng điệu thì hoàn toàn là ra lệnh. Hóa ra ngay từ đầu ta đã nhắm vào phòng tôi rồi.
Tôi liếc tôi đang đứng bên cạnh – ta lại không lấy một lời.
Tôi tức đến bật :
“Thật sao? Cô còn chưa chắc đã gả vào , đã tính chuyện chiếm phòng tôi rồi à? Với lại, đã leo lên người tôi rồi, sao kết hôn ấy không mua cho một căn nhà riêng, mà còn muốn bám ở nhà tôi?”
“Tiểu Mộ! Con đừng bậy.”
Mẹ tôi nghe thấy câu vừa rồi, lập tức đi tới:
“Vi Vi, con đừng chấp nhặt với nó.”
Mẹ không những không trách Chu Vi Vi, mà còn quay sang dỗ dành ta, rồi quay lại trách tôi:
“Đó là lời nên sao? Mau xin lỗi con và Vi Vi đi.”
Tôi không thèm xin lỗi. Dù trong lòng cũng biết câu đó ra hơi quá, ngay trước mặt Chu Vi Vi thì tôi càng không muốn cúi đầu.
Chu Vi Vi thấy mẹ tôi đứng về phía mình, ánh mắt tôi càng thêm kiêu ngạo.
“Không sao đâu dì ạ, Tiểu Mộ chỉ đang dỗi một chút thôi. Chúng con sẽ không dọn ra ngoài đâu, con với Lục Viễn sẽ ở lại để chăm sóc hai bác, còn phụng dưỡng lúc về già nữa.”
Nói xong còn lén liếc tôi đầy khiêu khích, miệng thì không ngừng nịnh hót mẹ tôi.
Anh trai tôi cũng chen vào người hòa giải:
“Không trách Tiểu Mộ đâu, là Vi Vi trêu nó chuyện đổi phòng, Vi Vi lại tưởng thật thôi.”
Rồi quay sang tôi, dịu giọng như đang dỗ đứa con nít:
“Chị dâu chỉ với em thôi mà, đừng giận nữa không?”
Mẹ tôi cũng không ngừng Chu Vi Vi hiểu chuyện, quay sang trách tôi:
“Sao con lại nhỏ mọn như , chỉ là một câu thôi mà, có cần phải quá lên không?”
Thấy cả nhà đều bắt đầu nghiêm túc bàn chuyện cưới xin, lúc ấy tôi mới thực sự cảm thấy lo lắng.
Không thể để ta thật sự gả vào nhà này .
Tôi không thể sống chung với một kẻ diễn sâu như suốt đời.
Nhân lúc Chu Vi Vi không có ở nhà, tôi lập tức triệu tập một cuộc họp gia đình, gồm ba mẹ và trai.
“con không đồng ý để Chu Vi Vi gả vào nhà mình.”
Vừa dứt lời, ba mẹ và trai đều quay sang tôi.
Mẹ tôi ngay: “Tiểu Mộ, đừng loạn.”
Còn trai thì lại như đã đoán trước , thở dài:
“Quả nhiên đúng như Vi Vi , em thật sự sẽ phản đối.”
Giỏi thật, còn để ta đoán trúng luôn.
Anh tôi có vẻ bất đắc dĩ, hỏi:
“Rốt cuộc em không hài lòng với Vi Vi ở điểm nào? Em cứ ấy là khó chịu. Lúc ấy với , còn không tin. Không ngờ em thật sự lại khó ấy ngay lúc này.”
Vừa , vừa lộ ra vẻ thương xót thay cho ta:
“Tiểu Mộ, xem như nể mặt , đừng nhằm vào Vi Vi nữa không? Nếu em thật sự không thích ấy, chờ sau khi cưới xong, sẽ dọn ra ngoài ở, không để hai người phải sống chung. Như chưa?”
Xem ra, Chu Vi Vi đã sớm “tiêm phòng” trước cho tôi rồi.
Tôi biết rõ, dù mình có thêm gì đi nữa, trong mắt ấy cũng chỉ là những cái cớ vì “không thích Chu Vi Vi” mà bịa ra. Cô ta quả nhiên là kẻ đầy tâm cơ.
Tôi hiểu rằng lời lúc này chẳng còn tác dụng, nên dứt khoát rút ra bằng chứng – những đoạn tin nhắn giữa Chu Vi Vi và đám thân của ta.
Mắt thấy thì tim mới tin, đến mức này rồi thì họ nhất định phải tin thôi chứ?
Tôi lần lượt đưa các ảnh chụp màn hình cho họ xem. Nhưng trai tôi vẫn không mảy may dao .
Anh chỉ liếc sơ qua vài cái rồi lạnh lùng đáp:
“Những lời này chắc chắn không thể là Vi Vi ra.”
Tôi đã đoán trước phản ứng này, nên chuẩn bị sẵn cả đoạn video quay màn hình đầy đủ — từ tài khoản đăng nhập, thông tin xác minh danh tính, đến nội dung hội thoại – tất cả đều rõ ràng.
Cuối cùng, vẻ mặt trai tôi cũng không còn là sự tin tưởng mù quáng nữa. Anh bắt đầu xem kỹ hơn, bao gồm cả các đoạn tin nhắn thoại.
“Ngày tôi cưới, cậu nhất định phải phù dâu đấy.”
Giọng điệu của Chu Vi Vi trong đoạn ghi âm đầy vẻ khoe khoang:
“Tôi sắp trở thành thiếu phu nhân nhà họ Lục rồi, đến lúc đó tha hồ sống sung sướng trong nhà họ.”
Cô thân của Chu Vi Vi đáp lại:
“Thế là sắp đám cưới rồi à? Chúc mừng nha. Nhưng mà dâu nhà giàu đâu phải chuyện dễ, đến lúc đó là hưởng phúc hay chịu khổ còn chưa biết đâu, tự cầu phúc đi nhé.”
Xem ra cái gọi là “chị em thân thiết” cũng chỉ là bề ngoài, một đứa thì khoe khoang, một đứa thì ghen tỵ không che giấu nổi.
Giọng Chu Vi Vi trong đoạn ghi âm vẫn đều đều, ngữ khí thì đầy dã tâm:
“Hừ, ba mẹ ấy dễ dụ lắm, lại già rồi, chờ tôi vào cửa rồi thì chẳng phải sẽ nghe lời tôi sao.
Chỉ có đứa em kia cứ chống đối tôi suốt. Đợi lúc đó tôi sẽ nghĩ cách đuổi nó ra khỏi nhà chính, để nó khỏi ngáng đường.”
“Dù sao thì nó cũng là con , chẳng thừa kế gì. Toàn bộ nhà họ Lục chẳng phải là của chồng tôi à? Anh ấy đã với tôi rồi, sau này ấy sẽ tiếp quản.”
Bạn thấy sao?