Sau đó, tôi quanh một vòng những người xung quanh, khẽ mỉm :
“Những gì các cậu vừa , tôi đã ghi âm lại rồi. Từ giờ bước ra khỏi đây, ai dám dựng chuyện thêm một câu, thì sẽ không chỉ là một cái tát đâu.”
Các nữ sinh kia mím môi, lắc đầu như những cái máy.
Thấy hình không đi theo dự tính, Tô Mộng ôm mặt đứng dậy, ra vẻ một đóa hoa sen trắng, nước mắt lưng tròng:
“Tô Đường, cậu không thể vì bị Chu Phạm Đình từ hôn, giờ cậu ấy là trai của tôi, mà ghét tôi thế .”
Tôi giật lấy điện thoại của ta, mở album ảnh ra và giơ lên cho mọi người xem.
Cận Dã lấy điện thoại từ tay tôi, khẽ chậc một tiếng:
“Không phải, cậu bị sao ? Cậu có trai rồi mà trong điện thoại toàn ảnh chụp lén tôi?”
“Cậu khiến Tô Đường hiểu lầm tôi, tôi còn sao theo đuổi ấy nữa?”
Sự đảo ngược diễn ra quá nhanh, Tô Mộng run rẩy trừng mắt tôi, lần nữa bị chỉ trỏ và xấu hổ bỏ chạy.
16
Ngày hôm sau, trên diễn đàn trường xuất hiện một đoạn video.
Đó là phần cắt từ sự kiện suýt bị xâm của tôi.
Ánh đèn chập chờn, tiếng hét, tiếng đánh mắng lẫn lộn, cùng với cận cảnh gương mặt tôi.
Những ký ức mà tôi cố gắng quên đi, giờ lại tràn về trong tâm trí.
“Cô bé, có trốn cũng vô ích. Bố nợ tiền, con thay trả, chuyện đương nhiên mà.”
“Ngoan ngoãn mở cửa ra, sẽ bớt khổ. Yên tâm, các sẽ ‘chăm sóc’ thật tốt.”
…
Bên ngoài là đủ loại tiếng cợt, chửi bới.
Còn tôi ở bên trong, đã gọi báo cảnh sát, cầm dao bếp cố thủ.
Tôi không hiểu tại sao những người đòi nợ lại tìm đến một huyện xa xôi như .
Ngôi nhà cũ kỹ chẳng trụ lâu.
Dù tôi học qua Taekwondo, hai tay khó địch lại bốn chân.
Cuối cùng, họ cửa xông vào, tôi với ánh mắt đầy tà ý.
Tôi đếm, tổng cộng là năm người.
“Cũng xinh đấy.”
“Người thành phố da dẻ mềm mại, chắc chơi vui lắm đây.”
Máu nóng dồn lên, tôi toàn thân lạnh toát.
Những gì xảy ra sau đó tôi cảm thấy khá mơ hồ.
Chỉ nhớ rằng tôi cầm dao bếp liên tục chém, ánh mắt dâm ô, tiếng chửi rủa ghê tởm, máu đỏ tươi.
Đó là tất cả ký ức.
“Đồ chết tiệt, cứng đầu đấy. Lát nữa dưới thân tao sẽ ngoan ngoãn thôi.”
“Con điếm này, hôm nay tao nhất định phải dạy dỗ mày!”
…
Đầu óc căng thẳng đến cực độ, toàn thân tôi đã kiệt sức.
Khi có người đã nắm tay tôi.
Một tiếng gầm lớn vang lên, một thiếu niên lao từ bên ngoài vào.
Như một vị thần từ trên trời giáng xuống.
Cậu ấy mắt đỏ ngầu, cầm gậy chắn trước mặt tôi, trong ánh đèn mờ tối, liều mạng đánh nhau với những người đó.
Cảnh sát đến đã kịp thời ngăn chặn trận ác chiến này.
Sau đó, cậu thiếu niên ôm chặt lấy tôi.
“Tô Đường, tỉnh lại đi.”
“Tô Đường, tôi này, tôi là Cận Dã.”
Người đã cứu tôi ngày hôm đó, chính là Cận Dã.
Ý thức dần trở lại, từ đôi mắt đen như vực sâu của cậu ấy, tôi thấy hình ảnh chính mình.
Mặt đầy máu, cậu ấy cũng chẳng khá hơn.
…
Tôi run rẩy nhấc điện thoại gọi một cuộc:
“Cảnh sát Trương, đã có bằng chứng video rồi.”
“Chắc chắn sẽ bắt kẻ chủ mưu đứng sau, đúng không?”
17
Trên con đường nhỏ trở về ký túc xá, Tô Mộng trông thấy tôi, vẻ mặt đầy đắc ý vì mưu kế đã thành.
“Tô Đường, từ hôm nay, cậu sẽ thân bại danh liệt.”
“Như một con chuột chui rúc trong cống, bị người khác chỉ trỏ và bàn tán. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ tự rút khỏi trường.”
Tôi đứng lại, giả vờ dò xét ta:
“Video đó là từ tay cậu phát tán ra, đúng không?”
“Hả? Cậu gì thế, tôi không hiểu, tôi chưa bao giờ tới quê cậu.”
“Tôi đoán chắc là có người tốt bụng quá ghét cái vẻ cao ngạo của cậu, cậu không nghĩ ai cũng thích mình đâu nhỉ?”
Cô ta một cách đáng ghét.
Nhưng tôi không muốn đôi co với ta nữa:
“Vậy chắc cậu cũng không nghĩ rằng gọi số 110 lại khó đến thế?”
Đồng tử của Tô Mộng đột ngột giãn ra.
Tôi vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên:
“Hai mẹ con cậu cũng khôn thật, một năm nay tôi nhờ thám tử tư mà chẳng tìm ra manh mối gì.”
“Nhưng có những kẻ lại ngu ngốc, chỉ cần bị khích một chút là tự mình đem bằng chứng dâng lên tận cửa.”
“Cậu không nghĩ rằng tôi đã quên chuyện này rồi, đúng không?”
Tôi chưa từng quên. Làm sao tôi có thể quên .
Tôi chỉ đang đợi một cơ hội.
Vậy nên tôi nhẫn nhịn, ngay cả khi Chu Phạm Đình cứ bám lấy tôi mãi.
Vì tôi biết Tô Mộng rất thích cướp đoạt, ta sẽ không chịu nổi nếu Chu Phạm Đình chủ cắt đứt quan hệ với tôi, rồi lại hối hận mà tìm tôi.
Cô ta càng không thể chịu nổi khi người ta thích là Cận Dã lại bị mọi người ghép đôi với tôi.
Tham vọng của con người giống như nước, đầy thì tràn.
Trong trạng thái cảm cực đoan, ta đã lơ là và để lộ sơ hở.
Tô Mộng, một lần nữa mất kiểm soát.
“Tô Đường, tại sao lúc đó cậu không chết đi! Tại sao!”
“Lũ vô dụng đó!”
“Lẽ ra tôi phải tìm nhiều người hơn nữa…”
Tôi lùi lại, tránh cú tấn công của ta.
Nhìn ta một cách bình tĩnh:
“Cậu không biết rằng Chu Phạm Đình gần gũi với cậu là vì người đàn ông mới của mẹ cậu có lợi cho nhà họ Chu sao?”
“Cậu và mẹ cậu chẳng qua là lũ vô dụng chỉ biết bám vào đàn ông mà sống.”
“Tôi đoán, người của mẹ cậu, ông ta để ý không phải vì bà ấy, đúng không?”
Tô Mộng sững lại, nét mặt đông cứng.
Sợi dây trong đầu ta hoàn toàn đứt, ta gào lên:
Tại sao người phải chết không phải là cậu? Tại sao cậu lại tranh giành với tôi?”
Tại sao người tôi muốn lại đều thích cậu?”
“Đồ tiện nhân! Tôi chết cũng phải kéo cậu theo!”
Cô ta rút dao cắt giấy từ trong túi ra, điên cuồng lao đến định đâm tôi.
Một bóng người đã chắn trước mặt tôi.
Đó là Chu Phạm Đình.
Anh ta nhợt nhạt với tôi:
“Tô Đường, cậu thấy đấy, tôi vẫn luôn là người trai muốn đối xử tốt với cậu từ nhỏ.”
…
18
Tôi vốn không muốn đi gặp Chu Phạm Đình.
Bởi vì chuyện Tô Mộng phát điên đã nằm trong kế hoạch của tôi và Cận Dã.
Nhưng ta lại nhất quyết xuất hiện rắc rối.
Cận Dã rằng nếu không dứt khoát lần cuối, mọi chuyện vẫn sẽ rối ren không dứt.
“Tôi sẽ chờ cậu ở cửa. Yên tâm, tôi không nghe trộm đâu.”
Thấy tôi đến, mắt Chu Phạm Đình hơi đỏ lên:
“Tôi nghĩ cậu sẽ không đến.”
Tôi im lặng đặt rổ trái cây lên bàn.
Ánh mắt tôi dừng lại ở vết thương trên bụng ta.
Anh ta trấn an tôi:
“Bác sĩ không bị thương đến chỗ nguy hiểm, đừng lo.”
Tôi quay mặt đi.
“Hôm qua báo cảnh sát xong, Tô Mộng và mẹ ta bị bắt với tội cố ý người, xúi giục cưỡng hiếp và nhiều tội danh khác.”
“Cô ta chắc sẽ phải ngồi tù vài chục năm.”
Chu Phạm Đình thản nhiên :
“Đó là cái giá ta phải trả.”
Rồi ta tôi:
“Đường Đường, tôi chưa bao giờ thích ta, ta không phải tôi. Tôi thích…”
Tôi ngắt lời ta, khẽ :
“Anh định là thích tôi đúng không?”
Anh ta lặng thinh.
“Tự hỏi bản thân đi, thực sự thích tôi à?”
“Chu Phạm Đình, chỉ là một kẻ ích kỷ khéo léo.”
“Thứ từng thích chỉ là môn đăng hộ đối, thích tôi vì tôi xuất sắc mọi mặt, vì tôi là một đáng để khoe mẽ, là vốn liếng để tự hào.”
Tình dựa trên cân nhắc lợi , không phải là .
Giọng ta khàn đặc, nghẹn ngào:
“Xin lỗi.”
“Tôi không biết ngày cậu rời đi lại xảy ra chuyện lớn như .”
“Nếu tôi biết, tôi sẽ không bỏ rơi cậu.”
Tôi không muốn nghe nữa, trên đời này không có thuốc hối hận.
Tất cả cảm , không phải chỉ một lời xin lỗi là có thể trở lại như ban đầu.
“Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.”
Anh ta níu lấy tay áo tôi. Tôi cúi mắt xuống.
“Nếu lúc đó tôi chọn đi cùng Cận Dã để tìm cậu, liệu chúng ta có cơ hội không?”
“Không.”
Là giọng lạnh lùng của Cận Dã.
Cậu ấy mở cửa, vẫn mang vẻ ngông nghênh, giống như ngày đầu tiên gặp ở ký túc xá.
“Đừng mơ nữa, cho dù cậu có cầu xin từ kiếp trước, tôi cũng không cho cậu cơ hội.”
“Bởi vì so với tôi, cậu cách xa lắm.”
Mặt Chu Phạm Đình tái nhợt.
Trước khi đi, ta vẫn đặt một chiếc USB vào tay tôi:
“Là mẹ của Tô Mộng đã tố cáo bố cậu. Đây là bằng chứng tôi thu thập khi còn ở bên Tô Mộng.”
Tôi cau mày ta.
Anh ta quay mặt đi:
“Coi như đây là việc tốt cuối cùng tôi cho cậu.”
19
Khi bố tôi tìm đến tôi, tôi đang ở nghĩa trang, trước mộ mẹ.
“Mẹ ơi, mẹ xem này, kẻ xấu cuối cùng cũng đã bị trừng .”
“Nhưng mà, con vẫn rất nhớ mẹ.”
Ông ấy đứng đó, ăn năn hối lỗi.
Nói xin lỗi tôi, xin lỗi mẹ tôi.
Bạn thấy sao?