Cô Gái Đứng Dưới [...] – Chương 2

“Tôi phải năn nỉ ấy mãi mới chịu lên tìm tôi, cậu là cái thá gì? Làm ấy tức giận bỏ đi, cậu có biết tôi phải dỗ dành bao lâu không?”

Chu Phạm Đình há hốc miệng: “Cô ấy không đến tìm tôi sao?”

Cận Dã với vẻ hơi ngông nghênh cậu ta, nhếch môi :

“Không phải à, sự tự tin của cậu là mua chung từ mấy ứng dụng giảm giá đấy à?”

Đến tôi mà ấy còn không thèm, cậu nghĩ ấy sẽ để mắt đến cậu sao?”

4

Ngay lúc ấy, không khí như ngưng đọng.

Sắc mặt Chu Phạm Đình tái đi thêm một phần.

Ánh mắt cậu ấy đảo qua lại giữa tôi và Cận Dã.

Còn Tô Mộng đứng bên cạnh Cận Dã, không biết có phải tôi nhầm không, mà dường như mặt ấy hơi đỏ lên. Cô nắm chặt tay, khẽ cất tiếng:

“Chào , Cận…”

Nhưng ánh mắt của Cận Dã thậm chí không hề dừng lại ở ấy.

Dường như cậu ấy không nghe thấy ấy gì.

Cận Dã chỉ thản nhiên cúi xuống, đưa chiếc khăn cho tôi, vẻ mặt đầy ấm ức:

“Cô sẽ chịu trách nhiệm cơ mà. Giờ lau đi.”

Tôi nhắm chặt mắt, chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui vào:

“Nhiều người thế này, cậu mặc đồ vào trước đi.”

“Ồ.”

Cậu ấy nhẹ, ngoan ngoãn quay lại mặc chiếc áo phông đen của mình.

Rồi cậu ấy quay lại nắm tay tôi, kéo tôi vào phòng.

Mặc kệ ánh mắt của mọi người, Cận Dã dùng chân đẩy cửa đóng lại.

“Cận! Dã!”

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của Chu Phạm Đình.

Cận Dã coi như không nghe thấy, ngồi xuống ghế, chìa đầu ra trước mặt tôi.

“Bắt đầu đi. Giờ không ai phiền nữa.”

“Chuyện này…”

Cận Dã chẳng để tâm, đôi mắt đen láy tôi, không hề nhượng bộ.

Tôi thở dài, biết rằng có lý với tên mặt dày này cũng vô ích.

Tuân theo nguyên tắc “thêm một việc không bằng bớt một việc”, tôi cầm khăn lên, chà mạnh lên đầu cậu ấy.

“Ê ê, định chồng đấy à!”

Cận Dã oai oái.

Cậu ấy kéo mạnh cổ tay tôi, khiến tôi ngã vào lòng cậu ấy.

Khoảng cách quá gần, tôi có thể thấy rõ bóng hàng lông mi của cậu ấy, cả nốt ruồi nhỏ bên cánh mũi.

Và cả đôi tai đỏ bừng của cậu ấy.

“Tôi… cậu…”

Bình thường lắm lời là thế, giờ lại ấp a ấp úng.

Tôi chậm rãi đứng dậy, giả vờ như rất bình tĩnh hỏi:

“Không phải bảo tôi đi cùng mua đồ sao? Đi không?”

Thực ra tim tôi đã đập thình thịch đến tận cổ.

Mãi cậu ấy mới phản ứng lại, ho khan vài tiếng rồi đứng lên:

“Đi!”

5

Vừa mở cửa, sắc mặt Chu Phạm Đình tối đen như đáy nồi.

Thấy tôi chẳng buồn để ý tới cậu ta, cậu ấy chặn đường tôi, giở giọng trịch thượng giáo huấn:

“Tô Đường, cậu là con , chạy đến ký túc xá nam, cậu không biết xấu hổ à?”

Một câu này của cậu ta không chỉ đụng chạm đến tôi.

Mấy nữ sinh trong hành lang nghe thấy đều dừng lại, cậu ấy bằng ánh mắt như muốn người.

Ngày đầu tiên nhập học, vốn dĩ không có quy định hạn chế gì cả.

Hơn nữa, cậu ấy lấy tư cách gì mà quản chuyện của tôi?

Tôi lạnh lùng liếc qua:

“Cậu là ai ?”

Không phải cậu ta vừa trả bùa bình an cho tôi, sau này gặp nhau coi như người dưng nước lã sao?

Chu Phạm Đình tức đến nỗi ngực phập phồng:

“Tô Đường! Tôi có ý tốt khuyên cậu. Cậu bây giờ đúng là miệng lưỡi sắc bén!”

“Đúng , Tô Đường, cậu không thể vì quen biết Cận Dã mà muốn gì thì .”

“Dù sao đây cũng là trường học, không phải nơi cậu nên đến.”

Tô Mộng lại bắt đầu giở chiêu giả vờ dịu dàng.

“Đây là trường học, tôi là tân sinh viên, tại sao không thể đến?”

Giống như nghe thấy chuyện gì buồn lắm, Tô Mộng che miệng cố nhịn :

“Tô Đường, mơ ban ngày cũng không thể thế này , cậu biết đây là trường nào không? Đại học Kinh Đô đấy! Cậu học ở quê một năm, chắc là học ngu luôn rồi hả?”

“Cô là ai thế? Ồn ào.”

Cận Dã đeo túi chéo bước ra, sắc mặt không vui.

Bị câu này nghẹn họng, mắt Tô Mộng đỏ hoe, cắn chặt môi về phía Chu Phạm Đình.

“Tô Đường, qua đây, tôi đưa cậu về.”

“Bố cậu không có ở đây, đừng rắc rối cho mọi người nữa.”

Tôi không nhúc nhích.

Chu Phạm Đình đưa tay định kéo tôi, bị Cận Dã chặn lại giữa chừng.

Ánh mắt Cận Dã lạnh băng, “Muốn chạm vào ấy? Cậu đã hỏi ý tôi chưa?”

Với lợi thế về chiều cao và vóc dáng, Chu Phạm Đình rơi vào thế yếu.

Đám người xem náo nhiệt thì hít sâu một hơi.

Đúng lúc căng thẳng, có ai đó gọi tên tôi:

“Tô Đường học muội! Thật trùng hợp gặp cậu ở đây.”

Tôi ngẩng lên, là trai tốt bụng đã chỉ cho tôi một vài lưu ý khi nhập học.

Chu Phạm Đình ngơ ngác:

“Anh Trần Trạch?”

Anh gật đầu nhẹ như để đáp lại, rồi vui vẻ chạy đến trước mặt tôi.

Anh lấy từ trong túi ra một cuốn sách chuyên ngành, đưa cho tôi:

“Tôi tìm cuốn sách cậu cần rồi, mượn tạm đi, có gì không hiểu thì nhắn WeChat cho tôi.”

“Với cả, tối mai lớp mình có buổi gặp mặt tân sinh viên, đừng quên nhé.”

Tôi nhận lấy.

Nhưng quay sang lại thấy Chu Phạm Đình và Tô Mộng ngơ ngác tôi.

Tôi nghiêng đầu :

“Vậy nên, Đại học Kinh Đô khó vào đến thế sao?”

“Phải sao đây, tôi học ở quê mà cũng thi đậu , các cậu có tức chết không?”

6

Ngồi trong xe, không khí xung quanh Cận Dã có chút trầm thấp.

Tôi cẩn thận liếc cậu ấy.

Cậu ấy chu môi, không một lời.

“Đang nghĩ gì thế?”

Cậu ấy vẫn im lặng.

Tôi chọc vào tay cậu ấy:

“Cận Dã?”

Cậu ấy khẽ hừ một tiếng, cuối cùng quay đầu lại, giọng đầy trách móc:

“Cảm ơn học trưởng, đây là cuốn sách tôi tìm lâu lắm rồi~”

“Học trưởng, lần sau để tôi mời một cốc trà sữa~”

Cậu ấy bắt chước giọng điệu của tôi.

Rồi bực bội tiếp:

“Tôi đến đón cậu, còn vì cứu cậu mà bị ướt cả quần áo, tại sao cậu không mời tôi uống trà sữa?”

“Hừ hừ hừ.”

“Đây mới chỉ là ngày khai giảng thôi mà.”

Tôi lấy từ trong túi ra một con thỏ thủ công:

“Tôi chuẩn bị quà khai giảng cho cậu này.”

Khi rảnh rỗi, tôi thích mấy món đồ thủ công.

Tôi nhớ hồi lớp 9, trường tổ chức một hoạt trao đổi quà.

Hồi đó tôi cũng một con búp bê nhỏ, mất rất nhiều thời gian, bên trong viết một lời chúc.

Sau đó nghe , học trong lớp tôi đã bốc trúng món quà ấy, rồi có người ở lớp khác rất thích,

đã dùng một thanh vàng nhỏ để đổi lấy nó.

Không biết ai lại chịu đổi một món đồ thủ công bằng cả thanh vàng như nữa.

Đưa con thỏ ra trước mặt cậu ấy, tôi mới nhận ra, con thỏ có vẻ không hợp với con trai.

“Cậu xem này, nếu cậu không thích thì tôi…”

Chưa xong, mắt cậu ấy đã sáng lên, vội vàng giành lấy từ tay tôi:

“Ai là tôi không thích?”

Vừa treo lên túi, cậu ấy vừa lầm bầm, khóe miệng không kìm nụ :

“Chậc chậc, cậu cũng chỉ biết dỗ mỗi tôi thôi.”

“Nhưng mà, trà sữa thì không thiếu đâu nhé.”

“Biết rồi mà. Thiếu gia Cận Dã.”

7

Vừa chia tay với Cận Dã, tôi đang thu dọn đồ trong ký túc xá.

Một cùng phòng có một nam sinh tìm tôi ở dưới lầu.

Tôi nghĩ chắc cậu ấy để quên gì đó,

không suy nghĩ nhiều, tôi đi xuống.

Kết quả là tôi lại thấy Chu Phạm Đình.

Bước chân đang chạy xuống bỗng khựng lại, tôi xoay người định quay lên.

Nhưng cậu ấy đã chắn trước mặt tôi.

“Tô Đường, Cận Dã không phải người đơn giản đâu, tôi khuyên cậu đừng quá thân thiết với cậu ta.”

“Cậu ta với tính cách phô trương như công công xòe đuôi ấy, với cậu chẳng qua chỉ là chơi bời thôi, cậu đừng để bị người ta lừa mà còn vui vẻ trả tiền cho họ.”

Lại bắt đầu dùng lý do gia cảnh để khuyên tôi tránh xa Cận Dã.

“Chu Phạm Đình, tôi không hiểu lắm, giờ cậu lấy tư cách gì để những lời này với tôi?”

Hồi đó chính cậu ta đã là chúng ta cứ thế chấm dứt.

Mặc dù từ trước đến giờ tôi luôn coi cậu ta là một người trai hàng xóm.

Hôm nay, dưới lầu ký túc xá nam, chính cậu ta cũng rằng sau này hãy coi nhau như người xa lạ.

Thế thì bây giờ ai mới là người dây dưa không dứt?

“Tô Đường, cậu không cần giữ thái độ thù địch với tôi lớn như .”

“Cho dù chúng ta không thể…” cậu ta dừng lại một chút, dường như nhớ ra những lời mình đã hôm nay, sắc mặt có chút bối rối: “Cũng vẫn là cùng trường mà.”

“Hơn nữa, cậu cũng đã chọn cùng ngành với tôi như trong thỏa thuận của chúng ta.”

Tôi cau mày: “Cậu không sao chứ?”

Nhưng cậu ta chẳng để ý, tiếp tục:

“Cận Dã và gia đình cậu ấy, không phải là thứ cậu có thể kiểm soát, và bản thân cậu ấy cũng không đáng tin.”

Đáng tin hay không tôi có cách nhận riêng của mình, chẳng cần phải nghe những đánh giá phiến diện từ miệng người khác.

“Tôi không đáng tin chỗ nào? Cậu thử xem?”

Phía sau vang lên giọng của Cận Dã.

Cậu ta nheo đôi mắt dài hẹp, nhướn mày:

“Tiểu Chu à, xấu người khác sau lưng, không hay lắm đâu.”

Cậu ta thoải mái từ đầu đến chân Chu Phạm Đình, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ:

“À, tôi hiểu rồi. Cậu vì thấy tôi với Tô Đường thân thiết quá, ghen tị, tự thấy thua kém nên bắt đầu bịa chuyện về tôi?”

“Không phải chứ, không phải chứ? Làm sao mà một người có thể vô liêm sỉ đến mức này?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...