Giờ đây, tôi dùng chính đôi mắt ấy bộc lộ nỗi sợ hãi trước đàn ông lạ, cùng sự cảnh giác mà một sống một mình nên có.
Người đàn ông nhếch môi khi thấy tôi ta như , lại nhắn đến: “Tên tôi là Mạnh Phi, là một bác sĩ ở phòng khám tư, em có thể tin tôi.”
Mạnh Phi à?
Tôi nhớ rồi.
Tôi nhắn lại: “Chiều mai 5 giờ có thể gặp tôi ở quảng trường.”
Sau đó, tôi đi lên lầu, không hề ngoảnh lại.
Thật không may, chiều hôm sau thời tiết thay đổi đột ngột, trời sắp mưa to vẫn chưa thấy Mạnh Phi xuất hiện.
Tôi không đợi.
Nhanh chóng thu dọn giá vẽ rồi đi về.
Khi gần về đến nhà thì sấm chớp nổi lên, mưa trút xuống như nước.
Tôi bắt đầu chạy, khóe mắt thấy xe của Mạnh Phi cách đó không xa, tôi cố trượt chân, ngã nhào xuống đất.
Tôi đau đớn ôm mắt cá chân, ngồi giữa vũng bùn mãi không bò dậy .
Chỉ vài giây sau, một chiếc ô đen che trên đầu tôi, tránh cho tôi khỏi ướt.
Mạnh Phi ngồi xổm xuống, đưa tay về phía tôi.
Tôi nghiêng đầu, ta.
Anh ta có một đôi bàn tay thật đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon thả, móng tay cắt tỉa sạch sẽ.
Tôi lúng túng nắm lấy tay ta, đứng dậy.
Chân tôi bị thương, bước đi khập khiễng, ta đỡ tôi lên lầu.
Anh ta đã giúp tôi nên thật hợp lý khi tôi mời ta vào nhà uống một tách trà nóng.
Tôi tác mời, ta nhướng mày rồi bước vào nhà tôi.
Tôi đặt giá vẽ xuống, quay lại ta.
Chiếc áo thun đen ta đang mặc đã ướt đẫm, dính chặt vào người, cơ bụng lờ mờ hiện ra, khiến thân hình càng thêm hấp dẫn.
Tôi lại mình.
Chiếc váy trắng cũng ướt đẫm dính sát vào người, lộ rõ đường cong cơ thể, đặc biệt là bộ ngực cao vút.
Bầu không khí ngượng ngùng khó hiểu.
Tôi mang khăn khô đến cho Mạnh Phi, rót cho ta một tách trà nóng, sau đó chỉ vào nhà vệ sinh, ý rằng tôi đi tắm.
Anh ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tôi lấy quần áo bước vào nhà vệ sinh, quay người lại liền thấy ta đang quanh nhà.
Ngôi nhà của một 22 tuổi sống một mình, hội tụ đủ yếu tố đơn giản, sạch sẽ, ấm áp và trang nhã.
Điểm khác biệt duy nhất là các bức tường trong nhà tôi gắn đầy gương.
Chúng giúp tôi dễ quan sát hơn.
Mạnh Phi nhận ra mục đính của gương, nhếch môi giảo hoạt, liếc về phía nhà vệ sinh, tôi nhanh chóng đóng cửa lại, cởi quần áo đi tắm.
“Bịch…” Chân tôi bị thương, phòng tắm quá trơn, cũng giống như lúc chiều, tôi trượt chân ngã xuống, phát ra tiếng lớn.
Lần này là ngã đập xuống nên gạch nên đau hơn nhiều.
Tôi cắn răng chịu đựng, thầm đếm trong đầu một, hai, ba,...
Quả nhiên, Mạnh Phi lập tức đạp cửa xông vào.
Anh ta tôi, tôi cuộn tròn người lại, vừa đau đớn vừa xấu hổ.
Anh ta vội vàng kéo khăn tắm bên cạnh, quấn quanh người tôi rồi bế tôi ra sô pha ngoài phòng khách.
Mặt tôi đỏ bừng, cơ thể co rúm lại, ngượng ngùng chống cự.
Anh ta nghiêm túc cầm chân tôi, xem xét chỗ mắt cá đã sưng tấy lên, đưa tay nắn nắn: “Trật khớp rồi, tôi giúp em nắn lại, em cố chịu đau nhé.”
Tôi cúi đầu đôi bàn tay mảnh khảnh của ta đang nắm lấy chân tôi, bẻ bẻ rồi kéo mạnh.
Cơn đau dữ dội khiến tôi rít lên thở gấp, bàn tay đặt trên vai Mạnh Phi vô thức siết chặt hơn.
Cơ thể ta toàn là cơ bắp, cảm giác sờ vào cực kỳ rắn chắc.
Sau khi giúp tôi nắn lại khớp, ta ngước lên tôi.
Đôi mắt sâu thẳm không đáy.
Tôi chợt nhận ra điều gì đó, vội rụt tay lại, kéo khăn tắm quấn chặt người hơn.
Chiếc khăn tắm không quá lớn, để lộ từ xương quai xanh trở lên, bên dưới thì là từ nửa đùi, quan trọng hơn là bên trong tôi lại không mặc gì.
Mạnh Phi giúp tôi lấy quần áo, ta quay lưng lại, tôi nhặt quần áo lên mặc vào.
Nhưng tôi quên mất trong phòng toàn là gương.
Cơ thể cũng như từng tác của tôi phản chiếu rõ ràng trong gương.
Tôi thấy Mạnh Phi chằm chằm vào gương không chớp mắt.
Đến khi tôi ý thức mọi chuyện thì đã muộn, mặc đồ xong, mặt tôi đỏ bừng, dùng tay cố che mắt ta lại, ta nắm lấy tay tôi, nửa miệng: “Thân hình em đẹp lắm.”
Tôi cau mày, không hiểu ta đang gì.
Cảm giác không hợp lý, tôi vội rút tay ra và giữ khoảng cách với ta.
Sau đó tôi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: “Tôi đãi bữa tối thay cho lời cảm ơn, không?”
Mạnh Phi mỉm gật đầu.
Bữa tối là tôi tự nấu, trong tủ lạnh có nửa con gà cùng một ít thịt xay, khi món gà cung bảo cùng thịt rang dọn ra, Mạnh Phi kinh ngạc nhướng mày.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn nhỏ, lặng lẽ ăn cơm.
Ăn xong ta chủ giúp tôi dọn bát đĩa.
Dọn xong nhà bếp, ta nhắn tin hỏi tôi: “Gia đình em đâu?”
5.
Trái tim tôi co rút, mặt lại không biến sắc, chỉ buồn bã trả lời lại: “Bố mẹ tôi mất rồi, bây giờ tôi chỉ sống một mình.”
Ngay lần đầu tiên gặp Mạnh Phi, khi về nhà tôi đã xóa sạch mọi dấu vết về Tiểu Kiệt trong nhà, không để cho Mạnh Phi có bất kỳ liên tưởng gì giữa tôi và Tiểu Kiệt.
Mạnh Phi bình tĩnh tôi, ánh mắt sâu thẳm, khiến người khác thật khó nắm giữ.
Tôi chỉ coi ta như một người mình mang ơn, mỉm ra hiệu cho hắn theo tôi sang phòng vẽ, dựng giá vẽ rồi mời ta ngồi xuống.
Thế giới của tôi hoàn toàn im lặng, trong mắt tôi chỉ còn khuôn mặt ba chiều lạnh lùng của Mạnh Phi.
Nếu chỉ vẻ ngoài thì không ai có thể nghĩ ta là một tên tội phạm, thậm chí ta còn đẹp trai hơn hầu hết người nổi tiếng tôi thấy trên TV.
Khuôn mặt Mạnh Phi dần dần hiện lên trên bức tranh của tôi, sinh như thật.
Nhìn chân dung của ta, mắt tôi hơi sáng lên, ngượng ngùng.
Mạnh Phi đi tới, tò mò : “Vẽ giống lắm.”
Tôi gỡ bức tranh xuống khỏi giá, đưa cho ta, ra hiệu: “Cái này tặng .”
Tôi hơi sững sờ, vẻ ngơ ngác phản chiếu trong tấm gương bên cạnh.
Một bộ thích vẫn chưa chắc chắn.
Tôi chằm chằm vào bức tranh, không dám thẳng vào mặt người đối diện.
Mạnh Phi đột nhiên nắm cằm tôi, xoay mặt tôi lại bắt thẳng ta, ta dùng khẩu hình miệng với tôi: “Từ Hi, em giỏi quá.”
Nhìn tôi có vẽ rất bối rối khi ta nhẹ nhàng cúi đầu, đặt lên môi tôi một nụ hôn.
Người tôi cứng đờ, không biết đặt tay ở đâu, rõ ràng muốn đẩy ra cuối cùng lại khẽ đặt lên vai ta.
Anh ta chạm trạn vào trán tôi, toe toét.
Ngón tay cái miết qua khóe môi tôi, : “Ngon quá.”
Anh ta môi tôi ngon.
Tôi rụt rè lại, giả vờ bối rối.
Bầu không khí tốt hơn tôi mong đợi.
Nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh, ta cũng có vẻ muốn tiến xa hơn.
Tôi dùng tay ra hiệu: “Muộn rồi, tôi đi ngủ đây.”
Anh ta lập tức nhận ra tôi có ý muốn đuổi khách.
Anh ta mím môi rời đi, không ở lại nữa.
Cửa vừa đóng lại, tôi lập tức quay người lao vào nhà vệ sinh đánh răng một cách giận dữ.
Khí tức của Mạnh Phi rất bá đạo, thấm vào da thịt tôi, tôi lau rất lâu vẫn chưa thấy sạch.
Tôi biết sẽ rất khó tôi muốn trả thù cho Tiểu Kiệt.
Dù khó dù khổ thế nào, tôi cũng sẽ chịu .
6.
Tôi nghĩ rằng sau đêm hôm đó, Mạnh Phi sẽ thường xuyên đến tìm tôi.
Vậy mà nửa tháng trôi qua, ta không hề xuất hiện.
Tôi dành chút thời gian để liên lạc với cảnh sát Triệu, với ta chuyện tôi đang tiếp cận Mạnh Phi.
Cảnh sát Triệu cực sốc, cho rằng tính mạng tôi đang bị đe dọa.
Nhưng tôi đã thả câu và sẽ không đời nào bỏ cuộc.
Đêm nào tôi cũng trằn trọc vì ngọn lừa hận thù hừng hực trong người, tôi muốn nhanh chóng tìm ra kẻ sát nhân, trả thù cho Tiểu Kiệt.
“Cảnh sát Triệu, cứ coi như tôi là người cung cấp thông tin cho . Để tôi giúp tìm bằng chứng bắt Mạnh Phi và đưa hắn ra trước pháp luật, không?”
Sau nhiều lần tôi nài nỉ, cuối cùng cảnh sát Triệu cũng đồng ý để tôi người cung cấp thông tin và chúng tôi sẽ cùng kết hợp điều tra.
Theo tin tức bọn họ có , Mạnh Phi rất xảo quyết, nếu thật sự muốn tiến tới với tôi, hắn nhất định sẽ điều tra tôi.
Phía cảnh sát lập tức xóa bỏ mối quan hệ giữa tôi và Tiểu Kiệt, sau đó sắp xếp để tôi thực hiện một nước đi mạo hiểm.
Thời gian gần đây, trong thành phố xảy ra hàng loạt vụ s/á/t h/ạ/i dã man những trẻ sống một mình, để kiểm tra xem Mạnh Phi có theo dõi tôi hay không, nhiều đêm liền, tôi đều một mình ra ngoài chạy bộ.
Cung đường chạy của tôi lại đúng trong vùng tên tội phạm kia thường xuyên ra tay.
Đến đêm thứ 9, khi đang chạy, sau lưng tôi chợt lóe lên một bóng người, lén lén lút lút.
Tôi bị đánh vào sau đầu, xỉu tại chỗ.
Khi tỉnh dậy, tôi đã bị trói vào một chiếc giường sắt, đứng cạnh là một gã với đôi mắt u ám, trong tay đang cầm một chiếc cưa máy.
Bạn thấy sao?