Cô Gái Câm – Chương 1

Em trai tôi, một nam sinh lớp 10, cuối cùng cũng tìm thấy sau 101 ngày mất tích.

Nhưng em ấy ch*t rồi.

Ch*t một cách cực kỳ thảm thương, nội tạng bị moi hết, th/i th/ể bị ném xuống hố trong một mỏ than bỏ hoang.

Khi tôi chạy tới, chỉ có thể thấy x/á/c em ấy bọc trong tấm màng nhựa.

Cơn phẫn nộ dâng lên, ngọn lửa trả thù bùng cháy trong tôi.

1.

Ba năm trước, bố mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, để lại tôi và em trai sống nương tựa vào nhau.

Nhưng vào một ngày hết sức bình thường, em trai tôi đột nhiên mất tích.

Em ấy 16 tuổi, đang học lớp 10. Ngày 26/3, sau khi học xong tiết học thêm buổi tối, em ấy không về nhà đúng giờ.

Sau đó, tôi tìm em trai khắp nơi, cầu cứu trên mạng, dán tờ rơi, gọi điện cho cảnh sát và dùng mọi cách mà tôi có thể nghĩ ra.

Nhưng… tìm mãi chẳng thấy.

Cho đến hôm nay, ngày thứ 101 kể từ khi em trai tôi mất tích, cảnh sát mới gọi cho tôi.

Đầu tôi ong ong, phải mất một lúc lâu mới hiểu những gì mình vừa nghe.

Tôi bắt taxi đến một mỏ than bỏ hoang ngoài ngoại thành, cảnh sát Triệu, người đã liên lạc với tôi đang đứng đợi bên đường.

Vẻ mặt ấy nặng nề, ánh mắt tôi đầy thương cảm.

Tôi loạng choạng bước tới, cảnh sát Triệu tiến lên, dùng ngôn ngữ ký hiệu chuyện với tôi.

Tôi cùng ấy đi sâu hơn vào trong mỏ than.

Nhìn theo ánh mắt của cảnh sát, tôi thấy một x/á/c người bọc trong màng nhựa vứt giữa đống đổ nát.

Có một nhân viên pháp y đứng gần đó.

Cảnh sát cầu tôi nhận dạng th/i t/h/ể.

Tôi run rẩy, đó đúng là khuôn mặt của em trai tôi.

Em ấy trần như nhộng, trước ngực có ba vết rạch dài, toàn bộ phần bụng xẹp lép.

Chân tôi mềm nhũn, quỳ sụp xuống.

Nước mắt tuôn trào.

Sâu trong yết hầu phát ra từng tiếng gào thét, người bên ngoài lại không nghe gì.

Em trai tôi, Tiểu Kiệt là một đứa trẻ bình thường, có thể nghe, có thể , có thể đi học ở một trường bình thường.

Em ấy là niềm hy vọng của bố mẹ.

Là người thân duy nhất của tôi.

Nhưng bây giờ… em ấy ch*t rồi.

Tất cả nội tạng có thể dùng trong cơ thể… cũng bị lấy đi hết.

2.

Cảnh sát Triệu an ủi tôi.

Tôi cùng cảnh sát quay lại thành phố, họ tiến hành khám nghiệm tử thi cho Tiểu Kiệt.

Tim, gan, hai quả thận và giác mạc của Tiểu Kiệt đều biến mất.

Tại nơi khám nghiệm tử thi, cảnh sát khuyên tôi cố nén bi thương.

Máu trong người tôi, một nửa đã đông cứng, một nửa thì đang sôi sùng sục.

Tôi nén bi thương thế nào đây?

Tôi hận không thể lập tức tìm ra kẻ sát nhân và băm vằm hắn thành trăm mảnh.

Nước mắt không kiềm trào ra.

Cơn giận thiêu đốt lồng ngực, tôi cảm thấy mình như sắp nổ tung.

Tôi mím môi, lắc lắc đầu, quỳ xuống trước mặt cảnh sát Triệu.

Tôi dùng thủ ngữ với ấy rằng tôi muốn bắt hung thủ, trả thù cho em trai tôi.

Có lẽ cảnh sát Triệu thấy tôi quá đáng thương nên đã tiết lộ một chút về vụ án họ đang điều tra cho tôi nghe.

Anh ấy khoảng nửa năm trước, một nhóm tội phạm không rõ từ đâu đã đến thành phố này, cái ch*t của em trai tôi nhiều khả năng liên quan đến bọn chúng.

Anh ấy còn cho tôi xem bức ảnh kẻ nghi mà bọn họ đang theo dõi.

Trong ảnh là một tên đàn ông với vẻ ngoài lạnh lùng, thậm chí ngũ quan còn rõ ràng tinh xảo, ánh mắt thâm trầm.

“Từ Hi, chúng tôi hiểu cảm giác của điều tra vụ án là nghĩa vụ của chúng tôi. Tin tôi, chúng tôi sẽ cho một lời giải thích."

Tôi phẫn nộ, tôi không cam lòng, tôi thống khổ... cũng chẳng gì. Tôi chỉ có thể tổ chức lễ tang cho em trai trước.

Tôi chẳng còn họ hàng thân thích gì, thậm chí lễ tang cũng chẳng có ai đến viếng.

Sau tang lễ, tôi ngẩn ngẩn ngơ ngơ nằm trong nhà.

Một ý nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu tôi: Tại sao bi kịch này lại rơi xuống đầu chúng tôi?

Tại sao những kẻ đó lại tàn ác đến ?

Sau một tuần, tôi mới ra khỏi nhà.

Tôi là giáo viên tại một trường dành cho người kh/uyết t/ật, sau khi dạy xong sẽ đến quảng trường Hòa Bình vẽ tranh kiếm thêm thu nhập.

Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, tôi không phải đi dạy.

Hàng ngày tôi ngồi bên đài phun nước ở quảng trường, dựng giá vẽ và vẽ không ngừng nghỉ.

Mấy ngày nay, tôi cứ vừa vẽ vừa khóc, khách hàng sợ hãi, người đến càng ngày càng ít.

Hôm đó mặt trời rất sáng, tôi định mở ô ra để che bớt nắng vừa mở thì một cơn gió thổi qua, kéo cả tôi cùng chiếc ô bay dạt sang một bên.

“Ha ha…” Một người bộ dạng chật vật của tôi, bật .

Tôi quay sang về phía người vừa .

Trái tim chợt thắt lại.

Khuôn mặt ta giống hệt nghi phạm hình sự mà cảnh sát Triệu đã cho tôi xem.

Gần như ngày lập tức, tôi quyết định tiếp cận ta.

Tôi cố lái chiếc ô đến gần rồi ngã nhào xuống ngay chân ta.

Anh ta không đỡ tôi.

Đôi mắt diều hầu tôi đầy châm chọc.

Đùi tôi lộ ra, dưới ánh mắt trời trắng đến lóa mắt, tôi vội vàng kéo váy che đi rồi đứng dậy.

Tôi cúi đầu, mặt đỏ bừng, cố gắng đuổi theo chiếc ô rồi khó khăn lắm mới căng nó lên.

Không về phía ta lần nào nữa.

Nhưng ta cũng không rời đi, đứng xa xa, dựa vào cột đèn đường, hút thuốc và tôi.

Một người đàn ông tiến đến tặng hoa cho tôi tôi từ chối bằng nụ và thủ ngữ.

Tôi đã ngồi vẽ ở quảng trường này sáu năm rồi, nhiều người bán hàng gần đây biết tôi, trong số đó có cả những người theo đuổi tôi.

Tôi sở hữu vẻ ngoài ngọt ngào, làn da trắng trẻo, đúng mẫu người nhiều đàn ông thích.

Nhưng tôi bị câm điếc và những người đàn ông bình thường không thực sự muốn cưới tôi.

Đến tối, tôi thu dọn giá vẽ về nhà.

Tôi phát hiện ra có ai đó đang theo dõi mình, cố gắng đi nhanh hơn.

Nhiều ngày sau đó, tôi lại thấy người đàn ông đó đang ngồi nhàn nhã trong quán cà phê, tôi vẽ qua cửa kính.

Đôi mắt ta sâu thẳm và bí ẩn.

Tôi lén vẽ chân dung ta, ta phát hiện ra, bước tới gần và tôi: “Em không nghe à?”

3.

Chắc ta phát hiện tôi luôn giao tiếp với người khác bằng thủ ngữ của người câm điếc.

Vẻ mặt tôi mê mang sang, lấy một tờ giấy cuống quít che lại bức họa chân dung tôi vẽ ta.

Anh ta ghé sát mặt tôi, tươi: “Em buồn thật đấy.”

Tôi vẫn ngơ ngác, tròn mắt lại.

Anh ta khẽ hít vào một hơi, lấy di ra mở WeChat, ý bảo tôi thêm .

Tôi phân vân, quay mặt đi chỗ khác, do dự không lấy điện thoại ra.

Người đàn ông : “Vẽ trộm tôi, thấy tôi thì đỏ mặt mà còn giả vờ nữa.”

Tôi ra vẻ thích thú trên khuôn mặt ta.

Tôi cúi đầu, tỏ vẻ tự ti và không muốn để ý đến ta.

Cảnh sát Triệu tên này rất đa nghi, tôi không thể tỏ ra quá chủ .

Không thêm WeChat, ta bắt đầu theo dõi tôi, người mấy hôm trước đi theo tôi cũng là ta.

Một chiếc ô tô màu đen kín đáo đi sau tôi, tốc độ chậm rãi, cho đến khi tôi về đến tiểu khu nhà mình.

Tôi hơi liếc sang chiếc xe rồi nhanh chóng chạy lên nhà.

Khi tôi xuống dưới lầu vứt rác, chiếc xe vẫn chưa rời đi.

Anh ta xuống xe, đi về phía tôi, gõ chữ trên điện thoại rồi đưa tôi đọc: “Vẽ cho tôi một bức chân dung, tôi sẽ trả tiền.”

Bóng dáng cao lớn của ta bao trùm lấy tôi, vừa vặn che khuất ngọn đèn đường.

Trong bóng tối, tôi thể hiện sự cảnh giác thích hợp.

Ánh mắt tôi vừa tò mò vừa sợ sệt ta.

Tôi dùng thủ ngữ trả lời: “Ngày mai đến quảng trường, tôi sẽ vẽ cho.”

Anh ta cau mày: “Tôi không hiểu em gì.”

Anh ta lại cầu thêm WeChat.

Lần này tôi không từ chối.

Sau khi thêm WeChat thành công, ta gửi tin nhắn hỏi: “Vừa nãy em muốn gì?”

Tôi ta, trả lời: “Ngày mai đến quảng trường, tôi sẽ vẽ cho.”

Người đàn ông mỉm : “Em sợ tôi à?”

4.

Tôi ngước lên, ta chăm .

Em trai luôn tôi có một đôi mắt biết , vừa đen láy vừa sáng long lanh, khiến người ta vào như bị hút mất hồn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...