5
Có lẽ không ngờ tôi sẽ , ba tôi ngây người.
Chu Mộ Ngôn cũng khựng bước, cau mày tôi chằm chằm.
“Diểu Diểu, em là con út nhà họ Lâm Sao em không với ?”
Anh dường như nhớ ra tôi từng không thể nghe , liền sốt ruột đặt ly rượu xuống, muốn dùng thủ ngữ giao tiếp.
Tôi lặng lẽ màn kịch lố bịch trước mặt, rồi bình tĩnh mở miệng trước:
“Đúng , bất ngờ không, thiếu gia nhà họ Chu?”
Ba tôi nhận ra giữa chúng tôi có quen biết, mà không khí cũng không tự nhiên, ông gượng gạo:
“Diểu Diểu, hai đứa quen nhau à?”
Rồi ông quay sang Chu Mộ Ngôn, giải thích:
“Diểu Diểu trước đây đúng là thính lực không tốt, không lâu trước tôi đã đưa con bé đi lắp máy trợ thính rồi. Đừng lo, hoàn toàn không ảnh hưởng đến sinh hoạt đâu.”
Việc ông tìm tôi về vốn là để sắp xếp chuyện liên hôn, nên không thể để con bé bị xem thường vì lý do đó.
Không lâu trước? Không lâu trước là bao lâu?
Chu Mộ Ngôn nghe đến đây, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Anh mở miệng, không biết nên từ đâu.
Anh không dám hỏi, sợ sẽ nghe thấy câu trả lời khiến mình phát hoảng.
Nhưng rồi như nghĩ ra điều gì, lại bắt đầu tức giận.
Anh kéo tay tôi, ép tôi đi đến góc khuất của sảnh.
Ba không đi theo.
Nhìn người trước mặt đang tức đến ngực phập phồng, tôi thấy buồn — ta có tư cách gì để giận?
Nhưng Chu Mộ Ngôn lại chẳng nghĩ như . Anh ta tức tối chất vấn tôi:
“Chúc Diểu Diểu, em cảm thấy giỡn rất vui đúng không? Tai em nghe rồi, em cũng biết , sao không với ?”
“Thấy đứng đó dùng thủ ngữ, em thấy vui lắm hả?”
“Đúng là không vui chút nào.”
Tôi cắt ngang sự công kích của ta.
“Nhưng nếu tôi sớm, thì đâu còn nghe bài phát biểu đặc sắc của thiếu gia Chu nữa. Sao , bây giờ thân phận của tôi khiến không hài lòng à?”
Chu Mộ Ngôn như chợt nghĩ ra điều gì đó, ta vẫn không chịu thừa nhận.
“Diểu Diểu, em đang gì ? Anh không hiểu.”
“Thật à?”
Tôi ly rượu vang trong tay, chậm rãi mở miệng.
“Bây giờ tôi không còn là nghèo vừa câm vừa điếc nữa, tôi là tiểu thư nhà họ Lâm người mà có thể sẽ phải liên hôn cùng. Tôi cũng chẳng ngoan ngoãn như tưởng đâu. Vậy còn muốn tiếp tục ‘chơi ’ với tôi nữa không?”
Lúc này, Chu Mộ Ngôn mới thật sự tin rằng tôi đã nghe thấy hết.
Anh ta không thể giả vờ thêm nữa.
Hoảng loạn thật sự hiện rõ trên gương mặt, lao đến nắm lấy tay tôi, giọng tràn đầy vội vã.
“Diểu Diểu, mấy lời đó chỉ tiện miệng bừa thôi! Nếu biết em nghe thấy thì đâu có !”
Câu này khiến tôi thấy buồn nôn thật sự. Tôi ta bằng ánh mắt chán ghét.
“Vậy mong thiếu gia Chu lần sau nếu có gặp câm điếc nào khác thì cũng giữ mồm giữ miệng một chút. Lỡ đâu… ấy lại nghe thì sao?”
“Anh đúng là khiến người ta buồn nôn.”
Cơ thể Chu Mộ Ngôn lảo đảo. Những lời này từ miệng Chúc Diểu Diểu thốt ra lại khiến ta thấy khó chịu đến mức đó.
Như thể có thứ gì đó đập mạnh vào lồng ngực , cơn đau âm ỉ lan khắp toàn thân.
Anh đưa tay định níu lấy tôi, tôi đã quay người bỏ đi.
Trong bữa tối, ba tôi nhẹ nhàng đặt đũa xuống bàn.
“Con quen cậu thiếu gia nhà họ Chu à?”
Tôi gật đầu.
“Quan hệ… không tệ nhỉ?”
Nghe giọng ông dò xét mà như thể vô , tôi không trả lời.
Ông thở dài.
“Diểu Diểu, đừng bướng bỉnh.”
Nói rồi ông đứng dậy rời đi, để lại bàn ăn chỉ còn chị cả đang chậm rãi dùng bữa.
Tôi cũng đặt bát xuống, chuẩn bị quay về phòng thì bị chị gọi lại.
“Diểu Diểu, nếu em và Chu Mộ Ngôn vẫn còn cơ hội, thì đừng mình mẩy nữa.”
Trong mắt chị là sự chán nản, mệt mỏi.
“Em là một thông minh.”
6
Tôi hiểu ý chị.
Tháng sau chị sẽ đính hôn, gả cho một người đàn ông già hơn cả ba tôi — một người không hề chị.
Tôi đã gặp ông ta rồi, đầu hói sạch, vẻ ngoài thì… chẳng khác gì một ông già nua.
Nghe ông ta đã có hai người vợ qua đời.
Ba tôi vội vàng tìm tôi về, thực chất cũng là vì gia đình cần sắp xếp một cuộc liên hôn khác.
Nghe thì nực , thời buổi này mà vẫn còn trò “gả công chúa để liên minh”.
Ông ấy cho tôi điều kiện sống tốt, trang bị máy trợ thính loại cao cấp nhất — ân này, cả đời tôi cũng khó mà trả .
Có lẽ sợ tôi khó kiểm soát, nên ba bắt đầu thường xuyên đưa tôi đến những buổi tiệc có mặt Chu Mộ Ngôn.
Lần thứ ba tôi cờ gặp lại Chu Mộ Ngôn, tôi thấy Dư Tấn đứng không xa, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ ngớ ngẩn.
Còn chưa kịp phản ứng lại, tôi đã phát hiện bước chân mình vô thức đi về phía ấy.
Anh ngẩng đầu tôi, không hề tỏ ra bất ngờ khi thấy tôi chủ tiếp cận.
“Chào Lâm lâu rồi không gặp.”
Tôi nâng ly rượu lên, khẽ cụng vào ly .
“Anh có thể gọi tôi là Diểu Diểu.”
Bạn thấy sao?