Khi Kỳ Niên nghe câu trả lời này, bước chân của trở nên hỗn loạn, thiếu chút nữa hai chúng tôi gần như cùng nhau ngã xuống.
May mắn thay, vẫn giữ tốc độ của mình, và phải một lúc lâu sau mới :
- Em gì?
Tôi giật mình tỉnh giấc một lúc:
- Hả?
- Em vừa mới nguyện ý gả cho !
Kỳ Niên kiên nhẫn .
Tôi quay cuồng, đầu óc không xoay chuyển , lặp lại lời : “Ừ, ừ!”.
Kỳ Niên thả tôi xuống, ôm tôi vào lòng, dùng điện thoại nhắm vào chúng tôi, dỗ dành:
- Bé , em bằng lòng lấy đi!
Tôi say khướt, mặt đỏ bừng, gật đầu lia lịa:
- Bằng lòng, bằng lòng!
9.
Khi thức dậy vào ngày hôm sau, Kỳ Niên đã phát video tôi đồng ý lời cầu hôn của ấy trước mặt tôi.
Kỳ Niên cẩn thận cầm điện thoại, không cho tôi chạm vào:
- Em đã rồi! Em bằng lòng lấy ! Không cho em hai lời!
Tôi mình trong video và thề trong lòng rằng sẽ không bao giờ uống rượu nữa!
Tôi bất mãn phàn nàn:
- Sao có thể cầu hôn như thế này?
Bộ phim đã chuẩn bị trong một thời gian, và nó đã phát hành trong lễ hội mùa xuân.
Tôi và Kỳ Niên đeo khẩu trang, mua hai vé xem phim rồi cùng nhau đi xem phim.
Hai người tôi giống như đôi trẻ bình thường nhau , khi tôi xem phim trên màn ảnh, tôi cảm thấy hoàn toàn khác so với khi đọc kịch bản.
Tôi nghĩ cốt chuyện của kịch bản đã đủ thú vị rồi, không ngờ bộ phim còn tốt hơn thế.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy mình trong rạp chiếu phim thậm chí trong thâm tâm còn có chút xấu hổ.
Đạo diễn không hổ danh là đạo diễn, bất kể là kịch bản hay là góc quay cận cảnh diễn viên, đạo diễn đều cân đo mọi thứ ở mức tuyệt vời.
Ngay cả khi đã đọc kịch bản trước, tôi vẫn không thể không rơi nước mắt cho nam chính cùng ánh trăng sáng trong câu chuyện khi xem phim.
Kết thúc phim, đôi trẻ ngồi hàng ghế đầu chuẩn bị ra về, lấy khăn giấy lau nước mắt còn người trai an ủi, vỗ về của mình.
Thấy mắt tôi đỏ hoe, Kỳ Niên định đưa tờ giấy, tôi lại cố chấp :
- Em không có khóc!
Kỳ Niệm tôi :
- Được, , em không có khóc, là do gió quá mạnh chọc mù mắt em thôi.
Tôi thấy hả hê liền dùng khuỷu tay chọc chọc :
- Anh không cảm thấy nam chính và bạch nguyệt quang rất khổ sao?
- Anh cũng nghĩ , đó chỉ là một bộ phim mà thôi.
Trong mắt ánh lên nụ , Kỳ Niên nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
- Nếu chúng ta.....
- Phim là phim, chúng ta là chúng ta.
Tôi còn chưa xong đã bị Kỳ Niên cắt ngang.
Tôi vẻ mặt nghiêm túc của , nỗi buồn trong lòng cũng dần tiêu tan, thầm một câu: "Chán thật”, sau đó lôi kéo về nhà.
Bạn thấy sao?