Đến lúc nâng cốc chúc mừng, Kỳ Niên không uống rượu vì dị ứng cồn, tôi và Tống Nghiên sau khi uống rượu đã lên cơn phê, hai chúng tôi ôm chặt lấy nhau và bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
Tống Nghiên sụt sịt và bật khóc:
- Ứng Ứng, em thích chị từ lâu lắm rồi, huhu! Kể từ khi chị ra mắt với vai diễn đại sư tỷ, em đã chị rồiiiiiiii!!!
- Em là fan của chị! Hu hu, bé ngổ ngáo của em sao chị lại cái tên đần kia? Mama không cho phép chị đương!
Có vẻ như ấy thực sự uống say và không thể thể kiểm soát lời nữa rồi.
Tôi dựa vào vai ấy với khuôn mặt say khướt:
- Em sai rồi! Chị mới là fan của em!
- Yeah, you are my fan! Hu hu, chị còn quá trẻ để .
Tôi nghe ấy mà vò đầu bứt tai, giống như không có chuyện gì, cuối cùng Tống Nghiên rơi nước mắt, tôi vội ôm lấy ấy mà khóc thảm thiết:
- Huhuhu! Chị với tên cặn bã này lập tức chia tay! Chị nghe em bé Nghiên ơiiii
- Được! Chia tay đi!
Nhìn thấy hai con ma men say rượu ôm nhau khóc lóc thảm thiết, đem Kỳ Niên trực tiếp ném vào hàng ngũ những kẻ cặn bã như Trần Thế Mai, xoa xoa lông mày, kéo tôi và Tống Nghiên đi, sau đó ôm tôi kiểu công chúa:
- Ứng Ứng say rồi, tôi xin phép đi trước.
Đạo diễn và một số người đàn ông trung niên vẫn đang chuyện, khi nghe thấy điều này, họ đã để Kỳ Niên bế tôi đi.
Kỳ Niên ôm tôi trong lòng từng bước ra khỏi khách sạn, con ma men say khướt trong lòng lại nghĩ đến cảnh tôi và Tống Nghiên ôm nhau khóc, là nam cặn bã, hận đến nghiến răng nghiến lợi cúi xuống cắn người trong lòng một phát.
Tự dưng trên mặt nhói lên, tôi đau đớn kêu lên một tiếng, miệng mơ hồ :
- Kỳ Niên, có thích khách.
Kỳ Niên an ủi tôi, sau đó đáp:
- Không sao, đã đuổi thích khách đi rồi.
Uống quá nhiều rượu lại thêm bên ngoài có gió thổi khiến đầu hơi đau, tôi thoát khỏi vòng tay của Kỳ Niên, nhảy xuống, sau đó lảo đảo đứng ở trước mặt Kỳ Niên chậm rãi chỉ vào :
- Tiểu Thất Tử , ta muốn ngươi cõng ta trên lưng.
Kỳ Niên tôi, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, ánh mắt có chút nguy hiểm, nhéo mặt tôi:
- Em vừa gọi ai là cặn bã.
Dù hai người chúng tôi chia tay thường xuyên ấy vẫn không chịu việc tôi chất vấn ấy như một tên cặn bã, suýt chút nữa ấy đã đào ra cho tôi thấy trái tim của , ngay cả khi điều đó là vô nghĩa trong lúc uống rượu.
- Em ai là cặn bã? Tiểu vô tâm.
Kỳ Niên nhéo thịt trên má tôi không buông.
- Uhuhuuuu! Mau buông tay.
- Không buông! Là tiểu vô tâm nào vu khống là một tên cặn bã?
Kỳ Niên xuống tôi.
- Dù sao cũng không phải em!
Tôi có c.hết cũng không thừa nhận.
- Nghiên Nghiên quả nhiên đúng, hôm nay dám nhéo em. Em muốn cùng chia tay!
Kỳ Niên con sâu rượu đáng thương trước mặt, hai tay ôm trán thở dài, tự hỏi sao có thể so đo với tiểu quỷ say rượu.
Tôi vội gỡ mặt mình ra khỏi tay , vòng ra phía sau nhảy lên lưng :
- Cõng em! Cõng em!
Kỳ Niên khom người xuống để tôi nhảy lên, ấy dùng hai tay giữ đùi tôi rồi giữ chặt tôi trên lưng ấy.
Kỳ Niên cõng tôi trên lưng đi từng bước về phía trước, ánh đèn của đường phố trước mặt, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, nham hiểm hỏi:
- Bé Khương, em có cưới không?
- Có.
Tôi say đến mức không nghe rõ Kỳ Niên gì, chỉ theo bản năng trả lời.
Bạn thấy sao?