Cô Em Chồng Keo [...] – Chương 4

Bằng chứng tung ra, nhóm gia đình lập tức im bặt.

Tôi cố @Cô em chồng:

【Sao không nữa? Biết trai ăn bám rồi, nên giả chết luôn à?】

Lâm Phong tức đến phát điên, lên nhóm chửi bới tôi.

Tôi không cho ta cơ hội, xong rồi thẳng tay rời khỏi nhóm.

3

Về đến nhà, tôi đã gọi thợ đến đổi khóa.

Sau khi khóa thay, tôi gom hết những đồ đạc liên quan đến Lâm Phong ném ra cửa.

Anh ta tức giận đập cửa, tôi gọi ban quản lý tòa nhà đuổi ta đi.

Lâm Phong tức điên, liền gọi điện cho mẹ tôi.

Sau khi nghe tôi kể lại toàn bộ sự việc, mẹ tôi im lặng hồi lâu.

“Hạ Hạ, con xem, ở tuổi này mẹ có phải đã quá phô trương, lẽ ra nên giữ gìn chừng mực, có phải mẹ đã phiền con không?”

Mũi tôi cay xè, vội vàng phản bác:

“Mẹ, không phải đâu. Từ lâu mẹ của Lâm Phong đã không ưa con rồi. Lúc đầu bảo ấy nộp sính lễ 8,8 vạn thì bà ấy bóng gió than thở cưới vợ tốn tiền. Đến khi biết con kèm theo một chiếc xe 20 vạn của hồi môn thì mới im miệng.

Mấy năm nay bà ấy luôn tìm cách khó con, con nhịn là vì nghĩ sẽ sống với Lâm Phong cả đời. Nhưng hôm nay bà ấy cùng chị dám nhục mạ mẹ, chứng tỏ từ trong lòng họ chưa bao giờ tôn trọng con.”

“Còn Lâm Phong không đứng về phía con, lại hùa theo bắt nạt con. Một gia đình như , nếu con sinh con, chỉ có thể chuốc lấy bi kịch. Con không thể ở lại.”

Mẹ tôi vốn không giỏi dứt khoát khi liên quan đến tôi, tôi phải khuyên mãi bà mới chịu rút lui:

“Được, con muốn ly hôn mẹ sẽ ủng hộ. Để mẹ đi nhờ bác cả con giúp đỡ, dù sao bác ấy cũng có văn phòng luật sư.”

Nói chuyện với bác cả hồi lâu mới biết, ly hôn không dễ.

Thu nhập của Lâm Phong vốn thấp hơn tôi, trong nửa năm qua gần như đã tiêu sạch tiền tiết kiệm, mà ta cũng không phải là bên có lỗi. Ly hôn thì tôi sẽ chịu thiệt trong việc phân chia tài sản.

Trừ khi, Lâm Phong tự nguyện từ bỏ quyền lợi?

Nhưng nghĩ đến gương mặt của Hồ Thúy Lan, tôi lắc đầu.

Trừ khi?

Tôi có thể nhẫn nhục quay về, thu thập chứng cứ ly hôn?

Hoặc?

Nghĩ đến đây, tôi bất giác chạm tay lên bụng.

Bác sĩ từng thai này khó giữ.

Dừng xe, qua gương chiếu hậu thấy bóng dáng quen thuộc đang tiến lại gần, tôi lập tức đưa ra quyết định.

Những người này tôi từng gặp, khi cùng Lâm Phong đi thăm họ hàng dịp Tết.

“Hạ Hạ, nếu giờ chịu quỳ xuống xin lỗi mẹ tôi, bồi thường 10 vạn, thì mọi chuyện còn có thể dàn xếp !”

Cô em chồng đỡ Hồ Thúy Lan, tôi với ánh mắt lạnh lẽo.

“Tại sao lại là 10 vạn?”

Tôi vừa cầm cự vừa đứng chắn trước camera hành trình trên xe.

“Mẹ tôi bị đánh, chẳng lẽ không cần chữa bệnh, không cần trị liệu tâm lý sao? 10 vạn là còn nhẹ cho đấy!”

Tôi vào khuôn mặt tham lam của ta, chợt nhớ đến chuyện ta đột nhiên chuyển 2 vạn hôm trước.

Chẳng lẽ từ lúc đó đã tính toán sẵn, định moi tiền từ tôi?

Còn Hồ Thúy Lan, Lâm Phong họ có biết không? Hay là cả bọn cấu kết với nhau, chỉ nhằm moi tiền từ tay tôi?

Tôi siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh.

Cô em chồng mất kiên nhẫn:

“Được thôi, không chịu tiền thì tôi sẽ lấy thân đền tội.”

Cô ta đám họ hàng:

“Các , giúp một tay đi. Con đàn bà hèn mạt này dám bắt nạt mẹ tôi, cứ việc đánh nó, sau đó tôi sẽ bảo trai tôi ký giấy bãi nại.”

Đám đàn ông lớn, bắt đầu tiến về phía tôi.

Tôi lùi lại vài bước:

“Bãi đỗ xe có camera, đánh người là phạm pháp, các người nghĩ cho kỹ đi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...