Có Duyên Nhưng Không [...] – Chương 35

Còn Bùi Triệu, kết cục của hắn đã định đoạt, ta cũng nên đến thăm hắn một lần.

Hắn bị giam giữ tại Thanh Lâm Giáp Đạo, nơi đó ẩm ướt và lạnh lẽo.

Ta mang theo hộp thức ăn, là món mà hắn thích, còn rót thêm một bình rượu mạnh mà hắn ưng nhất.

Khi thấy ta, ánh mắt Bùi Triệu chợt hiện lên chút ngạc nhiên, sau đó hắn lại tự nhạo chính mình: “Thật đáng là ta lại tin vào lời dối trá của nàng. Một người như nàng, sao có thể ngốc đến mức thực sự lấy cái chết để tạ tội với thiên hạ chứ?”

Bùi Triệu trông hốc hác đi nhiều, không còn chút khí phách của thiếu niên tướng quân năm xưa. 

Nơi này đã bào mòn đi khí phách của hắn, chẳng biết bao giờ mới mài mòn hận thù trong lòng hắn?

Ta rót rượu cho Bùi Triệu, rồi tự rót cho mình một ly.

“Ly này, xem như đền tội.” Nói rồi, ta uống cạn.

Ta lấy hắn, rốt cuộc cũng có mục đích riêng. 

Bùi gia luôn ủng hộ Vệ Vương trong cuộc tranh đoạt ngôi vị. Dù Bùi Triệu không tham gia trực tiếp, phụ thân của hắn vẫn là kẻ chủ mưu. 

Ngày ấy, chính lão là kẻ đã vu oan cho Dung Sâm và ép chết Mạc quý phi, còn Bùi Triệu chính là nhân vật then chốt trong kế hoạch đó.

Ta gả cho Bùi Triệu chỉ là để giúp Dung Sâm thu thập bằng chứng, minh oan cho chàng, giúp chàng thoát tội và trở về Yên Kinh.

Sau này, ta phát hiện ra mật thất của Bùi lão gia, bên trong là từng tập bằng chứng và mật thư. Ta đã chuyển tất cả những thứ đó cho Đại trưởng công chúa, rồi gửi về Ba Thục.

Dung Sâm trở về, đăng cơ vi đế. Vệ Vương thất bại, bị giáng xuống quan trấn thủ ở Thẩm Châu.

Về phần Bùi lão gia, mối thù mẫu thân không đội trời chung, Dung Sâm lại phong lão “Bất Nghĩa Hầu”. 

Ngày chiếu chỉ ban xuống, lão thổ huyết mà chết. 

Bùi Triệu thừa kế tước vị, trở thành tân Bất Nghĩa Hầu.

Vào cái đêm phong phi, ta đã lệnh cho Bùi Triệu quỳ trước cửa An Định, nơi mà Mạc quý phi đã mất mạng.

Nhưng hắn lại nhẫn nhịn chịu đựng sự nhục nhã đó, điều này khiến ta thật sự bất ngờ.

Khi Vệ Vương gần bại trận, Bùi gia đã có linh cảm. 

Thế , lúc đó Bùi Triệu lại trao cho ta lá thư từ hôn.

Ta chưa bao giờ là người đơn thuần thiện lương, khoảnh khắc nhận thư từ hôn ấy, trong lòng ta dường như dậy lên những đợt sóng dữ dội.

Ba năm phu thê, chỉ trên danh nghĩa. Hắn là một chiến sĩ sắt đá, chỉ tâm trí nơi chiến trường. Ta vốn cho rằng giữa chúng ta không có nhiều cảm, hắn đã để lại cho ta một con đường lui.

Bùi Triệu chưa từng tham gia nhiều vào cuộc tranh đoạt ngôi vị, tội của phụ thân hắn đã liên lụy đến cả nhà. 

Sau đó, hắn lại cấu kết với Vệ Vương phản loạn, phạm tội tru di cửu tộc. 

Dung Sâm đã nhân nhượng rất nhiều với hắn rồi.

Bùi Triệu không uống chén rượu mà ta đã rót cho.

Ta tự mình rót ly thứ hai, uống cạn: “Ly này, xem như tạ ơn ngươi đã từ hôn.”

“Nếu ta không viết thư từ hôn, khi Dung Sâm trở về, nàng sẽ gì?” Bùi Triệu từ từ hỏi.

“Làm gì cũng , thuận theo ý trời.” Khi ấy, ta vốn không nghĩ tới việc Dung Sâm có thể quay về.

“Nếu Bùi gia có tội, cả nhà bị xử tử thì sao?”

Ta bật : “Thì chỉ có thể trách ông trời không thương xót, ta đành cùng ngươi đi xuống Hoàng Tuyền. Ta có sợ chết, nếu điều đó xảy ra, ta cũng sẽ tránh cảm giác tội lỗi và lo lắng về sau.”

“Ly rượu thứ ba, bảo trọng!” Ta uống cạn ly, đứng dậy ra đi, không ngoảnh đầu lại.

Sự đời chưa bao giờ rõ ràng rành mạch đúng sai. Mỗi người có lập trường riêng, ta có điều phải bảo vệ, không thể trọn vẹn nhân từ.

Điều ta có thể chỉ là bảo vệ những gì ta muốn bảo vệ.

Đúng hay sai, thật khó để đo lường.

Tranh đấu hoàng quyền, mưu kế chốn thiên hạ, chỉ là xem ai thắng ai thua, không xét đến chuyện đúng hay sai.

Bùi gia ủng hộ kẻ thất bại, Bùi Triệu theo phản loạn cũng thất bại, phải gánh chịu kết cục này.

Với Bùi Triệu, ta chỉ có thể lời xin lỗi.

Xương trắng đã vùi sâu dưới lòng đất, âm mưu quỷ kế dần tan biến, Đại Yến thái bình thịnh thế, bách tính an cư lạc nghiệp.

Dòng sử vắn tắt vài dòng, đã đủ tả hết một đời người trong cục diện.

Dung Sâm đưa ta xuống phương Nam, vi hành thăm thú, chu du khắp Giang Nam, ngắm phong tục tập quán các nơi.

Hôm đó, tại tửu lâu, ta nghe tiếng kể chuyện gõ bàn: “Lần trước kể đến Quý phi vì bảo vệ giang sơn đế vương mà chết, khiến Hoàng đế đau lòng vô hạn, kéo quân đánh bại phản tặc, dẹp loạn. Hôm nay sẽ kể đến chuyện Hoàng đế lập tân Hoàng hậu, lục cung vô phi...”

Quanh đó, đám người nghe kể chuyện râm ran bàn tán, lời qua tiếng lại không ngừng.

“Chẳng phải người ta đều cả đời hoàng đế chỉ Quý phi thôi sao? Cớ sao lại lập tân hậu, thậm chí còn vì ngài ấy mà bỏ trống lục cung?”

“À… Quý phi là ánh trăng sáng trong lòng, còn Hoàng hậu chắc hắn là nốt chu sa của đời. Hai người đều là chân ái đấy thôi.”

Mọi người thi nhau luận bàn, tranh cãi chẳng ngớt. Kẻ bảo Quý phi quá cố mới là người Hoàng đế thật sự thương, người lại khẳng định Hoàng hậu mới chính là chân của Hoàng đế.

Ta quay sang Dung Sâm, nhẹ giọng hỏi: “Chàng xem, Hoàng đế Quý phi hay Hoàng hậu?”

Dung Sâm từ tốn mỉm , chàng nhẹ nhàng vuốt đi sợi tóc vương bên tai ta, dịu dàng đáp: “Đều là ái trọn đời. Ánh trăng sáng là nàng, nốt chu sa cũng là nàng.”

Ta bất giác đáp lại. Khi rời đi, ta cố ý đến bên một người nghe kể chuyện, khẽ hỏi: “Hôm nay đang kể về câu chuyện nào ?”

Người ấy đáp: “Phu nhân chắc là từ nơi khác đến nhỉ? Câu chuyện này có tên là “Yến Môn Kiều” đấy!”

19: Ngoại truyện 2: Góc của Bùi Triệu.

“Hôn sự đã định, sau Tết con sẽ cưới Tam tiểu thư của Khương thị.”

“Ừm.”

Giọng ta nhạt nhẽo, không chút cảm .

“Nữ nhi con vợ lẽ, cũng là thiệt thòi cho con. Chỉ là lúc này chúng ta còn cần đến Khương gia, con cứ nhịn một chút, sau này tha hồ mà chọn.” Giọng của phụ thân trầm thấp, rõ ràng có ý tứ sâu xa.

“Con biết rồi.” Thái độ của ta quá đỗi bình thản, khiến người ta lầm tưởng rằng ta không hài lòng với hôn sự này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...