Có Duyên Nhưng Không [...] – Chương 29

“Bị đuổi mà ngươi vẫn vui à? Thích bị ngược đãi à?” Ta bật trêu chọc.

Thanh Nhi dậm chân, mặt đầy bất lực: “Không phải tại nương nương sao?”

Quả thật là nhờ ta cả, ta đến mức nghiêng ngả.

“Có chuyện gì vui, ta nghe xem?” Dung Sâm đến, bầu không khí lập tức thay đổi, bọn cung nữ chưa bao giờ dám tùy tiện trước mặt chàng.

Ta đặt kéo tỉa hoa xuống, còn chưa kịp hành lễ thì chàng đã bước tới, nắm tay ta kéo ngồi xuống: “Ta lệnh cho thợ trong cung đặc biệt ươm mấy cây mẫu đơn Diêu Hoàng và Ngụy Tử, vài ngày nữa sẽ mang đến cho nàng.”

“Hoàng thượng đối xử tốt với thần thiếp như thế, chỉ e người đời đều sẽ nghĩ thần thiếp là phi họa thủy mất.” Ta cợt.

“Vậy sao? Nếu nàng là phi, ta một vị hôn quân cùng nàng có sao đâu?”

Ta sững sờ. 

Từ xưa đến nay, các bậc quân vương không ai lại không mong lưu danh thiên cổ, Dung Sâm lại , chàng nguyện vì ta mà trở thành hôn quân?

“Hoàng thượng rồi.”

Lời của chàng quá nặng nề, đến mức ta không biết phải đáp lại thế nào. Đáng sợ nhất là vẻ mặt chàng không chút gì cho thấy đó là một lời

Dung Sâm quả thật là một người đáng sợ. Đôi mắt chàng sâu thẳm như biển, không thể thấu, không thể phân biệt thật giả.

“Vài ngày nữa là sinh thần của nàng rồi, nàng có muốn tổ chức thế nào không?”

Chẳng lẽ lại bắt ta mở miệng đòi quà? Phải sao thì vẫn là do chàng quyết định chứ nhỉ?

Trong lòng ta âm thầm châm chọc, bên ngoài vẫn thể hiện vẻ hiền hòa: “Mọi việc tùy Hoàng thượng sắp xếp là rồi, không cần quá phô trương, kẻo thần thiếp cảm thấy có lỗi…”

Chàng khẽ : “Được.”

6

Miệng lưỡi của nam nhân chuyên dùng để lừa người gạt quỷ.

Chàng hứa hẹn rằng sẽ đơn giản, sự thật lại hoàn toàn khác. 

Sinh thần của ta tổ chức rình rang đến mức ngoài sức tưởng tượng, không chỉ với ta mà cả với người khác.

Hoàng đế đích thân thiết tiệc ở Quỳnh Hoa đài. Các bậc vương công quý tộc, đại phu thế gia đều hiện diện. Hàng trăm cây mẫu đơn vàng Diêu Hoàng và tím Ngụy Tử xếp hàng thẳng tắp, nghiêng mình theo gió, nở rộ rực rỡ.

Chàng nắm tay ta, dắt ta lên đài cao. 

Ta mặc bộ cung trang đỏ rực, tóc vấn cao, để mặc cho chàng dìu bước. 

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ta: có kẻ ghen tị, có kẻ ngưỡng mộ, cũng có kẻ coi thường.

Khi chúng ta ngồi xuống hoàng  vị, tất cả đều kinh ngạc. 

Chỉ vài tháng trước, ta còn là một nữ nhân bị bỏ rơi, nay lại trở thành người sủng ái nhất. Những cái đầy giễu cợt lẫn kinh ngạc như đang cảm thán trước sự đảo ngược khôn lường của số phận.

Mọi người nâng ly chúc tụng: “Chúc mừng sinh thần của Chung phi nương nương, trường lạc vô cương!”

Hoàng đế uống một chút rượu, hơi say. Chàng đích thân đeo cho ta một chuỗi Phật châu, ghé tai ta khẽ : “Chuỗi này ta đích thân xin từ chùa Phạn Âm, nàng nhất định phải đeo nó mỗi ngày.”

Từng lời ra đầy chân thành, khiến ta không khỏi bồi hồi. Chưa kịp đáp lời, thái giám đã cất cao giọng tuyên chỉ: “Chung phi Khương thị, ôn nhu hiền thục, đoan trang trầm ổn…” Ta chỉ nghe rõ một câu duy nhất: “Sắc phong Quý phi.”

Xung quanh là tiếng thở dài đầy ngạc nhiên. Ta vào cung chưa đầy nửa năm, đã ban sủng ái đến , thật sự khiến người ta phải lưu ý. Ta nhận chỉ, đứng dậy ngồi bên cạnh đế vương.

Giữa những ánh mắt chằm chằm từ phía dưới, ta thấy bóng dáng quen thuộc của phụ thân, của các tỷ tỷ... và cả phu quân cũ của ta.

Dòng suy nghĩ đột nhiên bị ngắt quãng bởi ánh sáng rực rỡ từ hàng vạn chiếc đèn lồng bay lên, rực sáng giữa trời đêm. Cảnh tượng huy hoàng, lãng mạn khiến ta ngỡ ngàng. Khi ta quay sang Hoàng đế, chàng cũng đã ta, và mỉm .

Trong lúc mọi người chìm đắm trong biển đèn lồng, chàng kéo tay ta, lén lút rời khỏi đám đông. Chàng nắm tay ta dạo bước trên con đường dài trong cung. Gió hè mang theo chút mát lạnh, hơi rượu trên người chàng phảng phất.

“Vì sao bệ hạ đối xử tốt với thiếp như ?” Ta hỏi câu mà mọi người đều không dám hỏi lại luôn muốn biết.

“Cái tốt của trẫm, vốn chỉ nên dành cho nàng mà thôi. Làm gì có tại sao, ngốc ạ.”

Đột nhiên, chàng nâng cằm ta lên, ta chỉ cảm thấy môi mình lành lạnh. Nụ hôn của chàng, dịu dàng và đầy kiềm chế, mặt ta nóng bừng lên.

Cuối cùng, chàng thì thầm bên tai ta: “Nàng đã quên rồi, thế cũng tốt…”

Ta không khỏi run rẩy trong lòng. Chàng bế ta lên, đưa ta trở về Tử Thần cung.

Đêm ấy, ánh nến đỏ ấm áp, ta đã thực sự trở thành hoàng phi của đế vương.

7

Trong cung ngoài cung, khắp nơi đều râm ran về câu chuyện của ta. 

Từ trà lâu đến tửu quán, đây là đề tài phong nguyệt kể mãi không ngừng. 

Một nữ nhân bị phu quân ruồng bỏ, sau đó tái giá với đế vương, trở thành Quý phi cao quý - đây chính là vở bi kịch mà họ hằng mong đợi.

Chỉ là, trong quá trình truyền miệng, họ luôn thích thêm thắt chi tiết, bỏ chút gia vị. Kết quả là, hình tượng của nhân vật còn lại, tức Bùi Triệu trở nên méo mó đến mức không thể chịu nổi.

Phiên bản phổ biến nhất là thế này: Bùi Triệu là một kẻ thô lỗ không thể tả. Hắn không biết trân quý minh châu, bỏ mặc ta suốt ba năm trời, rồi ép ta phải rời khỏi phủ. Sau khi bị hắn ruồng rẫy, ta thành người của đế vương. Về phần Bùi Triệu, hắn bỗng nhận ra cảm của mình, thấy hối hận và ngay trong đêm ta phong phi, hắn đã đứng ngoài cổng An Định quỳ suốt đêm, mong ta hồi tâm chuyển ý…

Nghe Thanh Nhi kể xong, ta chỉ bật : “Phiên bản này thật nực .”

Mặc kệ, dù sao họ cũng chẳng quan tâm đến lý lẽ. Ai lạnh nhạt với ai thì chưa biết, trong câu chuyện của họ, Bùi Triệu cứ phải đóng vai kẻ ác. Hiện tại, không ai dám nhạo ta, với Bùi Triệu thì ngược lại, những lời đồn đãi trong ngoài Yến Kinh đều khiến cho hắn phải chịu đủ thứ tiếng.

Vài ngày sau, Bùi Triệu xin đi trấn thủ Bắc Cảnh và Dung Sâm chấp thuận. 

Cái ngày hắn nhận tước vị "Bất Nghĩa Hầu" đó, sự cam chịu của Bùi Triệu thực sự ngoài dự đoán của ta.

Chịu đựng những gì người khác không thể, hắn đúng là khó xem thường.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...