Cô Dâu Xung Hỉ – Chương 13

Sắc mặt Từ Nhược Quyên tái nhợt, lắc đầu : “Không sao, tạm thời chưa ch.ết .”

Cô ấy quay đầu lại thấy bãi hỗn chiến đẫm m.áu, con khỉ lớn kia trông hệt như một thanh đao từ trên trời giáng xuống, không ngừng điên cuồng g.i.ết ch.ó.c.

Đứng trước mấy chiếc răng nanh sắc nhọn cùng với sức mạnh đáng sợ của con quái vật kia, cơ thể con người chẳng khác nào hình nộm bằng rơm yếu ớt mỏng manh.

“Mau đi thôi!” Từ Nhược Quyên chỉ tấm bản đồ nằm cách đó không xa, hấp tấp thúc giục.

Đúng lúc tôi tưởng cuộc chiến sẽ chỉ nghiêng về một phía, thì bỗng có một tiếng nổ chói tai vang lên, đó là tiếng súng, m.áu của con khỉ bắn tung tóe trên lưng nó.

Con khỉ gào lên một tiếng đau đớn, quay người đuổi theo tên cầm súng tấn công nó, há miệng c.ắ.n ch.ết người này.

Không ngờ khi nó quay lại, dưới chân nó lại lòi ra một cái bẫy thú khổng lồ, vừa hay kẹp chặt vào mắt cá chân của con khỉ.

Đám dân làng còn sống vội vàng ném một cái bẫy thú siêu lớn, nhanh tay nhốt nó vào bên trong.

Bà Cầu nhặt súng lên, căm phẫn bước tới phía trước: “Đồ s.úc s.inh! Mau trả con trai lại cho tao!”

Vừa , bà điên đó vừa nhắm một phát vào mặt con khỉ lớn.

Viên đạn sắt bắn ra, phát nổ thành một đám sương mù dày đặc. 

Khuôn mặt dữ tợn của con khỉ lớn, đã biến thành một bãi m.áu tươi.

“Sao ?” Thấy tôi đứng sững lại, Từ Nhược Quyên bối rối hỏi.

Lúc này, khuôn mặt của con khỉ lớn đã hoàn toàn biến dạng, nó bị mắc kẹt trong bẫy không thể cử , đang gắng sức gào thét trong đau đớn.

Đám dân làng sợ hãi, ngập ngừng bước tới dò xét, sau đó bắt đầu dùng vũ trong tay liên tục đánh lên người nó.

Thấy rõ bà Cầu cũng bị dọa sợ, hai tay bà ta run rẩy cố gắng nạp đạn, mãi vẫn không thành công.

Tôi liếc Từ Nhược Quyên rồi lặng lẽ : “Không thể cứ thế bỏ qua cho bọn họ .”

“Không gi.ế.t ch.ết chúng thì hai ta cũng đừng hòng thoát khỏi đây.”

Nghe tôi , Từ Nhược Quân nhanh chóng hiểu ngay.

Chúng tôi, một người bị tàn tật, người còn lại bị thương nặng. Sớm muộn gì cũng phải ch.ết.

Cô ấy đưa cho tôi chiếc rìu, mỉm : “Kéo theo cả đống người ch.ết chung, như cũng đáng lắm rồi.”

“Cảm ơn.” Thấy ấy không phản đối, tôi thực sự rất cảm kích.

Cô ấy thở dài với vẻ mặt buồn bã: “Thật đáng tiếc, em vẫn còn trẻ như .”

“Chị ơi, xin lỗi, trước đó đã hiểu lầm chị...”

Từ Nhược Quyên giật mình, nhanh chóng cúi đầu.

Tôi phớt lờ ấy, rồi lén lút lẻn đến gần con khỉ lớn.

Đám người kia vẫn đang tiếp tục dồn hết sức tấn công con khỉ, nên không nhận ra ý đồ của tôi.

Bà Cầu phát hiện ra tác khác thường của tôi, giật mình chỉ về phía tôi hét lớn: “Mau, mau ngăn nó lại!”

Đáng tiếc... đã quá muộn rồi!

Tôi dùng dao cắt sợi dây cột bẫy thú, thoáng chốc cái dây thả lỏng.

Hình như con khỉ nhận điều gì đó, nó gầm lên giận dữ, hùng hổ vùng vẫy thoát khỏi lưới.

“Mau bắ.n thêm một phát vô đầu con súc sinh kia!”

Có người sợ hãi hét toáng lên.

Con khỉ đã cắn ch.ết tên đàn ông hét lớn kia, sau đó mạnh tay kéo mấy cái gai trên trên chỗ bẫy thú ra.

Con khỉ sau khi thả tự do, dù đôi mắt đã bị hủy, vẫn không ngăn cơn khát m.áu đáng sợ trong người nó.

Thậm chí cơn đau dữ dội càng khiến nó điên loạn hơn, bắt đầu đại khai sát giới.

Đám dân làng vội vàng nhấc chân lên cổ chạy tán loạn, bà Cầu thấy cảnh tượng trước mắt, hồn vía sớm đã lên mây, bị dọa đánh rơi cả khẩu súng săn xuống đất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...