Hạ Chi Linh rất chăm chỉ và nhiệt giúp đỡ các đồng nghiệp nên các đồng nghiệp rất quý .
Tan ca cũng không gặp Bạch Ngôn nữa. Hạ chi Linh ra về đi đến cửa cổng bệnh viện thì đã có chiếc xe sang trọng đỗ đó chờ . Người lái xe không ai khác chính là Phó Cẩn Hiên.
- em không định nên xe sao?
- Đúng đó. em không định nên xe .
- Chi Linh em về rồi về rồi à? Giọng của Bạch Ngôn .
- Anh Ngôn em tưởng về rồi.
Hạ Chi Linh tươi với Bạch Ngôn. Anh là ân nhân của .
Người nào đó mặt đen như đít nồi rồi. Hạ Chi Linh chuyện với thì mặt ghét bỏ còn với tên lại tươi như hoa.
- Anh vừa mới khám cố cho bệnh nhân. Em việc thế nào?
Bạch Ngôn còn cố đứng gần và ghé sát vai cho Phó Cẩn Hiên ghen.
- Hạ Chi Linh... em còn không mau nên.
Phó Cẩn Hiên tức giận , giọng của lạnh lùng . Răng hai hàm nghiến vào với nhau.
- Cậu sao ? Phó Cẩn Hiên cậu không chờ tôi trao đổi công việc với ấy sao?
- Bạch Ngôn. giờ hết giờ việc rồi. Cô ấy cần về chăm chồng.
- Vậy hẹn em ngày mai ở văn phòng tôi.
- Dạ chào ạ.
Hạ Chi Linh bước nên xe, Phó cẩn Hiên kéo sát vào lòng mình. Anh ôm trặt sợ bỏ tay là bị tay Bạch Ngôn kia cướp mất.
- Em có vẻ thân với tôi nhỉ?
- Chỉ vì công việc thôi.
- Tôi không nên dẫn em cho tên sói đó.
- Hả...
- Không có gì. em nhớ từ mai tránh xa tay đó ra cho tôi.
- Anh ghen à?
- Tôi thèm ghen vào.
Rõ ràng là ghen mà không nhận. Đúng là... Cả hai cứ thế không ai gì cho đến khi xe dừng lại tại cổng.
Phó cẩn Hiên nghĩ đúng là ngu mà. mang vợ mình cho kẻ khác.
Hạ Chi Linh không thèm để ý đến cũng không nhớ quản gia đã chuyển hết đồ của mình mà cứ đi vào nhà kho. Mở cửa kho ra tất cả trống trơn, vội vàng chay ra vườn hỏi quản gia.
- Bạc đồ của cháu đáu ạ?
- Ta chuyển nên phòng thiếu gia theo lệnh ngài ấy rồi. Cháu không nhớ sao.
Hạ Chi Linh lẩm bẩm một mình, tay vỗ đầu như nhớ ra điều gì đó chạy thẳng nên phòng . Cô không nghĩ nhiều mà xông thẳng vào phòng 1s sau hét nên.
- á... sao không mặc quần áo.
- Phòng tôi mà. sao tôi phải mặc? em ngại gì chứ?
Phó Cẩn Hiên tiến gần , thấy nguy hiểm liền lùi lại phía sau cơ mà hết chỗ lùi rồi vì sau là tường. Bị ép vào tường như này, thực sự là không chịu nổi. Hơi ấm của gần quá, còn hành ám muội khiến ho Hạ Chi Linh tim đập thình thich, nhiệt độ cơ thể bắt đầu nóng nên.
- Anh... có thể bỏ tôi ra trước không?
- Không thể.
Dứt lời cúi xuống hôn sâu vào môi . Hạ chi Linh vì bất ngờ tay cũng cứng đờ tại chỗ và hai mắt mở to . Anh mà cứ mút đôi môi ngọt của thôi.
Khi Hạ Chi Linh phản ứng thì... ưm.. ưm tay đánh vào người đồng thời miệng muốn gì đó nhân cơ hội đó nhuốt luôn lời của đồng thời thì cũng đưa lưỡi mình khuấy đảo khoang miệng của . Anh nghĩ sao miệng lại ngọt lịm ? Đến khi Hạ Chi Linh bất lực đành chấp nhận nự hôn của thì đã nhắm mắt phối hợp với . Hai người dây dưa mãi đến khi cảm thấy đuối sức mới buông ra.
Chưa để Hạ Chi Linh phản ứng thì Phó Cẩn Hiên đã nhấc bổng lên đặt nên giường. Anh tiếp tục hôn và bàn tay không yên phận bắt đầu luồn trong áo của mà nắn, bóp đôi hồng đào của .
- Ư... ưm... đau em... Cẩn Hiên
Giọng ngọt ngào gọi tên càng thêm hưng phấn. Anh bắt đầu hôn cổ đồng thời cũng cởi khóa váy của ra để lộ một cặp đào to và tròn rất vừa tay .
Lần trước do say nên chưa ngắm kỹ lưỡng còn lần này thì thấy nó rất trắng và đẹp . phó Cẩn Hiên bắt đầu hôn và một bên tay nắn bóp nó đủ hình dạng. Anh mút như trẻ thèm sữa mẹ. Còn Chi Linh lúc này chỉ biết hưởng thụ cảm giác mang đến lần này không đau vì không thô bạo nhue lần trước.
- Ưm... Hiên... em...
- Em sao?
- Em khó chịu... giúp em.
- Em không hối hận chứ?
- em không hối hận. Nhanh ... nhanh .
Phó Cẩn Hiên trên môi. không nghĩ Hạ Chi Linh nhạy cảm . Vậy sẽ trêu chút. Anh bắt đầu tiến tay vào nơi tư mật của , cho một ngón tay vào trước và bắt đầu ra vào mạnh mẽ trong chỉ 1 phút sau nước trong đã bắt đầu rỉ ra. Điều này cho Phó Cẩn Hiên thích thú lại tiếp tục đưa 2 ngón tay vào và ta vào bên mạnh mẽ hơn cho Hạ Chi Linh sướng điên người.
Phó Cẩn Hiên cũng không trần trừ nữa mà bắt đầu giải phóng huynh đệ của mình. Đặt nó giữa hang và đẩy mạnh một cái vào bên trong.
- Á... hiên... đau... bỏ ra...
- Em thả lỏng đi. của em chặt quá.
Anh có ngu đâu mà bảo rút ra. đi đến bây giờ rồi mà bảo rút ra. Như thế uổng công từ lẫy giờ rồi.
Bạn thấy sao?