Tôi đỏ mắt, vừa sợ vừa ủy khuất: “Tôi muốn về nhà...”
Trần Tự bỗng nhiên nở nụ : “Về nhà, sau đó tiếp tục một con rối?”
“Thẩm Từ, em có thể chịu đựng đến mức độ nào?”
Tôi ngơ ngẩn.
Phó Cảnh Sâm là nhân tài mới xuất hiện trong miệng trưởng bối, thanh niên tài tuấn tao nhã lịch sự.
Nhưng bộ mặt thật bên trong lại không biết nhục nhã như .
Tất cả mọi người đều khuyên tôi nên nhẫn nhịn, lại không một ai khuyên không nên phụ lòng người vợ tương lai bị tổn thương.
Chỉ là bởi vì, địa vị Phó gia cao hơn, là Thẩm gia trèo cao?
Tại sao tôi phải quan tâm đến hình?
Cũng bởi vì thiệp mời đều phát, ba ngày sau chính là hôn lễ sao?
Không ai quan tâm một con rối có buồn hay không.
Một đứa trẻ mất đi người mẹ đồng thời cũng mất đi cha.
Không ai thương , không ai chỗ dựa cho , cho nên, cũng không có sức lực khóc rống.
“Thẩm Từ.”
Ngón tay có chút thô ráp của Trần Tự, lau đi nước mắt nơi khóe mắt tôi.
Lúc cúi đầu hôn tôi, tôi nghe một câu rất nhẹ: "Đừng khóc, từ nay tôi sẽ em.”
7
Trần Tự đưa tôi về nhà hắn.
Hắn sống một mình trên tầng cao nhất của một căn hộ sang trọng ở trung tâm thành phố.
Hai tầng cao nhất liền nhau bị hắn mua để mở rộng, rất lớn, cũng rất trống trải.
Lúc vào cửa tôi liền ý một chút, hình như không có dấu vết nữ nhân tới.
Hắn tắt điện thoại của tôi, bảo tôi đi tắm.
Sau khi tắm xong, chúng tôi uống một chút rượu vang đỏ trên sân thượng.
Tôi hiếm khi chạm vào rượu, vì ngay cả bản thân tôi cũng không biết.
Chính mình khi uống say, lại thành bộ dạng như .
Áo ngủ của Trần Tự bị tôi cởi ra,
“Tôi muốn kiểm tra trước một chút, có sạch sẽ hay không.”
Trong miệng tôi lẩm bẩm, tác trên tay cũng không ngừng.
Trần Tự lúc đầu giống như muốn ngăn cản tôi một chút, lại bị tôi trừng mắt đẩy tay ra.
Dứt khoát dang rộng đôi chân dài bất lực mà nằm ngửa ra , mặc tôi muốn gì thì .
Dáng người Trần Tự thật sự là đỉnh.
Màu da hơi ngâm đen, đường nét cơ bắp rắn chắc mà lại mịn màng.
Trong trạng thái thư giãn lại còn có cơ bụng sáu múi.
Tôi đưa tay chọc chọc, lại đi xuống.
“Thẩm Từ......”
Trần Tự lại nắm lấy ngón tay tôi,
Thanh âm của hắn có chút khàn đặc:
“Em hãy nghĩ cho kỹ, xuống thêm một tấc nữa, em sẽ hoàn toàn không có cơ hội quay đầu lại .”
8
“Anh sợ sao?”
“Hay là chột dạ?”
Tôi ngồi trên đùi , vỗ vỗ cơ bụng ,
Từ trên cao xuống hắn: "Sợ tôi kiểm tra ra là không sạch sẽ sao?"
Trần Tự bỗng nhiên nở nụ .
Nụ lần này không giống mấy lần trước.
Bạn thấy sao?