Cô Dâu Nổi Loạn – Chương 15

Hắn thấy những dấu hôn trên cổ tôi.

 

Loang lỗ lại nông sâu không đồng nhất.

 

Mà hắn còn nhớ rõ, chúng tôi đã rất lâu không có cùng một chỗ.

 

Biểu của hắn cổ quái đến dần dần vặn vẹo, ngay cả cầm bó hoa trong tay cũng thiếu chút nữa rơi xuống đất.

 

“Thẩm Từ...... Đây là cái gì?”

 

“Cô đã gì, Thẩm Từ?”

 

"Ba ngày nay ở cùng ai?"

 

Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, đáy mắt tràn ngập tức giận.

 

Tôi nhịn không khẽ: "Chỉ là nếm thử mà thôi, tức giận cái gì?"

 

“Hay là, chỉ có mới có thể, còn tôi thì không thể?”

 

“Nếm thử mà thôi?”

 

Phó Cảnh Sâm thì thào lặp lại một câu, bỗng nhiên hung hăng đánh rơi bó hoa trong tay.

Đám người xung quanh bị biến cố đột nhiên này dọa cho trong nháy mắt an tĩnh.

 

Trưởng bối Thẩm gia và Phó gia đều qua.

Tôi hơi nhướng mày, ý bình tĩnh: "Đúng , không phải đã nếm qua rồi, rất nghiện đúng không?"

 

“Thẩm Từ!”

 

Tôi chậm rãi lui về phía sau một bước.

 

“Tôi cũng nếm qua.”

 

“Nếm qua mới biết , căn bản thật vô vị, không thú vị như ta.”

 

“Cho nên......”

 

Tôi đặt bó hoa cưới trong tay xuống đất, ý càng sâu: "Phó Cảnh Sâm, tôi không lấy .”

 

Thời điểm xong một câu này, bên tai tôi vang lên tiếng ong ong.

 

Ngay sau đó, phảng phất mất đi thính giác bình thường, toàn bộ thế giới đều là chết đồng dạng an tĩnh.

 

Nhưng sau khi yên tĩnh, thế giới lại trở nên tràn trề sức sống.

 

Tôi cảm giác tầng kén cuối cùng trên người mình, hoàn toàn bị lột bỏ.

 

Cơ thể và tâm hồn tôi hoàn toàn tự do.

 

Tôi quay người đi ra ngoài.

 

Biểu của mọi người Thẩm gia cực kỳ đặc sắc.

 

Cha tôi và mẹ kế dường như hoàn toàn choáng váng, đứng đó không nhúc nhích.

 

Chỉ đến khi tôi đi xa, tiếng gầm của cha tôi mới vang lên.

 

Nhưng đến quay đầu tôi cũng không quay lại.

Bộ váy cưới phức tạp bị tôi cầm trong tay.

Giày cao gót đã sớm bị tôi lén lút đổi thành đôi giày thoải mái hơn.

 

Tôi bắt đầu chạy về phía trước, xuyên qua bãi cỏ xanh ngắt bằng phẳng.

 

Xuyên qua từng cánh cổng vòm quấn quanh hoa hồng.

 

Cuối cùng khi chạy ra khỏi cánh cửa kia, tôi dừng bước, quay đầu lại thoáng qua.

Đám người ồn ào náo , giống như là một thế giới thât buồn .

 

Chạy ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ không bao giờ lại.

 

21

Trần Tự không lái xe.

 

Anh ta hiếm khi mặc một bộ đồ đen và dựa vào chiếc xe máy hạng nặng.

 

Đây là lần đầu tiên tôi thấy ta trong bộ vest.

 

Trong đầu lập tức liền nhảy ra bốn chữ "Tây trang côn đồ".

 

Tôi thật sự học đến hỏng não rồi.

 

Giờ khắc này trong lòng nghĩ, thật muốn cùng mặc âu phục, một lần.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...