Cung một ít trang sức ông ngoại cho bà khi xuất giá.
Bà để lại cho một đôi vòng tay trắng nõn nà, món đồ thích nhất của bà khi còn sống cũng là vật bất ly thân.
Phần còn lại, tất cả đều cho bọn họ.
“Thẩm gia nuôi tôi hai mươi ba năm, mấy thứ này coi như tôi báo đáp công ơn dưỡng dục của Thẩm gia.”
Cả cha và mẹ kế đều bất ngờ.
Bởi vì họ đã muốn phần di sản mà mẹ tôi để lại cho tôi từ lâu rồi.
Nhưng tôi vẫn không chịu nhả ra.
Luôn cảm thấy đây là niệm tưởng cuối cùng mẫu thân để lại cho tôi, tôi phải hảo hảo trông coi.
Nhưng hôm nay tôi lại suy nghĩ cẩn thận.
Lúc đầu mẹ bị trầm cảm mà kết thúc cuộc đời.
Có thể thấy Thẩm gia nơi này, không phải là nơi tốt để về.
Làm con Thẩm gia, cũng không phải chuyện tốt gì.
Nhưng như họ đã , vì tôi đã hưởng sự giàu có và che chở trong hai mươi năm.
Như tôi đương nhiên phải vì Thẩm gia mà hy sinh.
Nhưng bây giờ, đồ đạc đều cho bọn họ, tôi sẽ không nợ Thẩm gia nữa.
Sính lễ Phó gia đưa, không có ở trong tay tôi.
Phó gia trợ giúp việc ăn của Thẩm gia, lợi chính là cha và mẹ kế.
Và đứa em trai do mẹ kế sinh ra.
Cho nên, tôi cũng không mắc nợ Phó gia bất cứ thứ gì.
Về phần món nợ kế tiếp, để Phó gia và Thẩm gia tự mình thanh toán với nhau đi.
Về phần bố, ông ta còn không biết tính toán của tôi, thập phần vui mừng mà khen ngợi:
“Sắp lập gia đình rồi, rốt cuộc cũng hiểu chuyện, biết hồi báo cha mẹ trưởng bối rồi.”
Mẹ kế cũng thân thiện:
“Sau này sẽ là thiếu phu nhân Phó gia, mọi chuyện cũng khác xưa, mẹ con dưới cửu tuyền nhất định sẽ rất an ủi.”
Tôi , cũng không thêm gì.
“Nhớ kỹ, đã gả cho người khác thì không thể lại tùy hứng.”
“Mấy ngày nay con tắt điện thoại lại chạy đi không thấy bóng người, thật sự quá tùy hứng.”
“Cũng may Cảnh Sâm không so đo với con, nếu cậu ta nổi giận, hôn sự bị hủy, con khóc cũng không kịp.”
“Sau này gả đi, phải nhớ giữ chặt trái tim Cảnh Sâm cho thật tốt.”
“Giúp đỡ Thẩm gia nhiều một chút, nhà mẹ đẻ tốt rồi, cuộc sống của con cũng có thể tốt hơn.”
Ánh mắt phụ thân tôi, lần đầu tiên lộ ra vẻ hết sức hài lòng.
Có lẽ trong mắt ông, tôi chính là mặt hàng thành công nhất mà ông bán .
Mà chưa bao giờ coi tôi là con ruột của ông.
Một người có máu có thịt, cũng sẽ khổ sở thương tâm.
19
Hôn lễ chỉ còn 30 phút nữa là bắt đầu.
Tôi tháo khăn choàng trên người ra.
Váy cưới rất đẹp lại rất phức tạp, lộ ra vai cổ và toàn bộ lưng của tôi.
Bạn thấy sao?