Bữa tiệc của nhà họ Lãnh, mặc dù là tiệc nhỏ, cũng xa hoa khiến người ta vào mà hoảng hốt, khách mời trên một trăm, khiến Đoan Mộc Mộc càng thêm hoa mắt.
"Thế nào, có thích ứng không?" Cảm thấy bước chân của chậm lại, Lãnh An Thần lạnh lùng châm chọc bên tai .
Đoan Mộc Mộc đi đôi giày cao gót ít nhất mười phân, thề đây là lần đầu tiên đi đôi giày cao như , gót chân giờ phút này đã bị phồng rộp, mỗi một bước đi đều đau như kim châm muối xát, biết mình có bị đau cũng không tới phiên người đàn ông này thương tiếc, vì mạnh mẽ căng khóe môi, : "Cũng tạm!"
Khóe mắt Lãnh An Thần liếc xuống đôi chân có vẻ đứng hông vững của , không có vạch trần, người phụ nữ này nếu thích cậy mạnh như , thì hãy để cho ta thỏa lòng.
"An Thần ——"
Một giọng nữ từ xa truyền đến, Đoan Mộc Mộc ngẩng đầu, lúc này mới ngây người, người phụ nữ này biết, là chính quy của Lãnh An Thần - Lam Y Nhiên .
"Y Nhiên, " Đoan Mộc Mộc liền nghe vang lên bên tai một giọng nam mềm mại, sau đó cánh tay đang nắm tay chợt rút ra.
Giây kế tiếp, cánh tay của Lam Y Nhiên đã ôm vào cổ Lãnh An Thần , mà bàn tay to của cũng rất tự nhiên dính vào tấm lưng trần của người phụ nữ: "Tới lâu chưa?"
"Mới một lát! " Nét mặt Lam Y Nhiên vui tươi như hoa, âm thanh mềm mại ướt át mang theo yếu ớt: "Sao lâu như mới đến?"
"Khách khứa quá nhiều, phải tiếp đãi, sao? Chờ sốt ruột rồi hả?" Lãnh An Thần cúi đầu dùng chóp mũi cọ xát vào mũi , tác thân mật cưng chiều.
Tình cảm dịu dàng, ngọt ngào tự nhiên như thế, khiến Đoan Mộc Mộc đứng ở một bên có cảm giác dư thừa, lúng túng đứng một lát, mới chậm chạp xoay người, trong nháy mắt, cảm thấy ngọn đèn xa hoa sau lưng giờ phút này sao ảm đạm.
Bốn phía đều là khách khứa và bè, hình như đã sớm quen thuộc với quah hệ của Lãnh An Thần và Lam Y Nhiên , vì Đoan Mộc Mộc có vẻ thương xót hơn nữa là giễu cợt.
Cô là vợ có cưới hỏi đàng hoàng của Lãnh An Thần , kết quả lại bị gạt sang một bên, mà chồng của giờ phút này đang cùng trước nồng ý đẹp, cảnh tượng như khiến bị chê .
Nhưng phải trách ai đây? Là không có việc gì nên giăng bẫy.
Đoan Mộc Mộc vừa tự an ủi mình, vừa tự coi thường những ánh mắt ném tới kia, ngẩng đầu lên, ung dung thoải mái đi ra ngoài, con đường này là do chọn, mặc kệ có bao nhiêu chông gai, đều phải đi tiếp.
Trong một góc tối không có người, Đoan Mộc Mộc thở phào, việc đầu tiên chính là đá văng đôi giầy, sau đó tay xoa xoa gót chân: "Đau quá. . . . . ."
"Không ngờ mấy năm không gặp, em vẫn còn thích phô trương. " Giọng quen thuộc từ đỉnh đầu rơi xuống, Đoan Mộc Mộc kinh hãi mở to mắt, liền thấy người đàn ông chậm rãi ngồi xổm xuống, tay đã nắm bàn chân , sau đó nhẹ nhàng nắn bóp.
Ánh đèn của bữa tiệc chiếu vào mặt của , dung mạo quen thuộc, sóng mũi cao thẳng như, còn có khi lộ ra má lúm đồng tiền. . . . . .
Đoan Mộc Mộc kinh ngạc như đang nằm mơ, dụi dụi mắt, kêu lên cái tên đã khắc sâu trong đáy lòng: "Hoa Nam. . . . . ."
"Em còn nhớ rõ ?" Người đàn ông nhếch môi , má lúm đồng tiền lại sâu thêm mấy phần.
"Thật sự là ?" Vui sướng, kích khiến trong nháy mắt quên mất đau đớn ở bàn chân, đưa tay ôm cổ của : "Tô Hoa Nam, rốt cuộc cũng xuất hiện."
"Mộc Mộc, em có khỏe không?" Tô Hoa Nam cũng hơi , có thể ôm như , không biết đã suy nghĩ biết bao lâu.
"Em. . . . . ." Cổ họng Đoan Mộc Mộc tắc nghẹn, không biết phải như thế nào.
Cô khỏe không? Kết hôn với một người không thương mình, mình cũng không người đàn ông đó, sao khỏe ?
"Mộc Mộc! " Tô Hoa Nam không nghe trả lời, có chút nóng nảy, tay nâng mặt của , nhẹ nhàng vuốt ve.
"Chú Hai, vợ cháu xin cảm ơn, vẫn khỏe ạ!" Chẳng biết từ lúc nào, Lãnh An Thần đã đi tới.
Bạn thấy sao?