"Chậc chậc, âm thanh này thật sự là phóng túng! " Con ngươi thâm thúy của Lãnh An Thần khẽ nheo lại, hơi thở nồng đậm phun vào cần cổ của : "Nhưng, tôi lại rất thích kiếu kêu như ." Ánh mắt của khiến Đoan Mộc Mộc sợ hãi, giống như một con dã thú bị khiêu khích.
Trái tim của Đoan Mộc Mộc bị sự ác độc trong lời của đâm vào, biết mình đã chọc phải người đàn ông này, đang muốn nhục nhã , mà biện pháp duy nhất để tránh khỏi loại nhục nhã này chính là cầu xin tha thứ.
"Anh đừng như , tôi sẽ tìm cơ hội rõ ràng cho lão phu nhân biết! " Đoan Mộc Mộc mềm nhũn, đối kháng với người đàn ông trước mắt này, biết mình không có nửa điểm thắng lợi.
"Nói rõ ràng?" Lãnh An Thần hừ lạnh, "Nếu có thể rõ, tại sao không sớm?"
Cô và Lam Y Nhiên không thể đính hôn, danh dự của bị tổn thương, người phụ nữ này hư kế hoạch của , Lãnh An Thần từ khi hiểu biết đến bây giờ chưa bị người nào bỡn như thế!
"Bởi vì tôi cần tiền, " Đoan Mộc Mộc cắn môi, tròng mắt sáng ngời chỉ trong thoáng chốc đã tối xuống, một hàng lông mi nồng đậm tản ra, giống như con buớm bay xiêu vẹo: "Cha tôi bị tai nạn xe . . . . . Tôi không thể khoanh tay đứng ông ấy chết đi."
Âm thanh của càng ngày càng nhỏ, cuối cùng mang theo tiếng khóc.
Trong tích tắc này, trái tim của Lãnh An Thần chợt co rụt lại, trong đầu thoáng hiện nhanh một hình ảnh, một người phụ nữ nằm trong vũng máu, một đứa bé quỳ bên cạnh, mặc cho đứa bé kia kêu gào thế nào, người phụ nữ kia cũng không tỉnh lại.
"Tôi thật sự không phải cố ý, " Đoan Mộc Mộc thấy tức giận trong mắt biến mất, lại nhẹ nhàng mở miệng: "Cuộc hôn nhân này chỉ là tạm thời, đến lúc thích hợp tôi sẽ đề nghị ly hôn, hơn nữa trong khoảng thời gian này hoàn toàn tự do."
Nói một hơi, lại phát hiện Lãnh An Thần đang , tròng mắt đen như vẩy mực mặc dù không còn tàn nhẫn, vẫn bén nhọn giống như muốn thấu , tựa như sợ không tin, Đoan Mộc Mộc lại nhấn mạnh: "Những lời tôi đều là sự thật."
Anh vẫn không gì, Đoan Mộc Mộc lại bị áp lực đè nén khiến hít thở không thông, nhất là hai cái tay , một tay đang đè lên ngực , một tay còn dừng giữa hai chân , tư thế như thật sự khiến cho người ta. . . . . .
Cô chỉ chỉ tay của : "Trước tiên anhcó thể lấy cái tay này ra hay không?"
Theo phương hướng tay chỉ, Lãnh An Thần xuống, chỉ thấy nụ hoa trên bộ ngực đang nở rộ xinh đẹp giữa ngón tay , một màu hồng rất hấp dẫn, giống như muốn mời người tới hái, trong nháy mắt, cảm thấy nơi nào đó của cơ thể bỗng dưng lớn mạnh.
"Nhưng tối nay là đêm tân hôn của chúng ta!" Anh mở miệng, âm thanh trầm thấp có chút khàn khàn, mị hoặc quyến rũ.
"Chúng ta, không phải thật. . . . . . Cho nên, không cần thật. . . . . ." Cô cố gắng gạt tay của , kết quả trên môi lại nóng lên.
Môi của rất mềm, giống như kẹo đường, đụng vào sẽ bị dính lại, hơn nữa môi của có mùi vị thanh ngọt, khiến người ta muốn ngừng mà không , Lãnh An Thần vốn định trừng đã phiền toái cho , vừa đụng vào, liền có chút muốn ngừng mà không , cuối cùng cả đầu lưỡi cũng xâm nhập vào miệng của , cho đến khi hít thở không thông phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, mới buông ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của hồng lên như bị say rượu, Đôi mắt trong veo ướt át , vừa mang theo vẻ hoảng sợ, vừa tựa như xấu hổ, trong đáy mắt lại có chút không tự nhiên, giống như vừa chuyện xấu .
"Đây là trừng vì đã ra phiền toái cho tôi." rút tay ra bỏ đi, Đoan Mộc Mộc lập tức thở dài vẻ nhẹ nhõm.
Tuy nhiên tiếng thở dài nhẹ nhõm này còn chưa dứt, liền thấy xoay người lại, Đoan Mộc Mộc sợ hãi vội vàng kéo chăn che mình: "Anh. . . . . ."
Nhìn đề phòng mình như đề phòng sói, đôi môi mỏng khêu gợi của vểnh lên: "Mười tháng sau, nếu có thể sinh con của tôi, ân oán của chúng ta xóa bỏ."
Cái gì? Cái gì?
Đoan Mộc Mộc muốn đập đầu vào tường, đường dường là con mới lớn, sao sinh đứa bé? Đừng cho mười tháng, cho dù là mười năm cũng không thể a!
Bạn thấy sao?