Máy bay chậm rãi hạ cánh, đúng vào lúc hoàng hôn, từ cửa sổ xuống, đường phố Las Vegas sầm uất từng chiếc từng chiếc đèn trang trí vô cùng xinh đẹp, giống như đeo lên một chiếc dây chuyền kim cương lộng lẫy, lấp lánh chói mắt, chỉ một chút, đã khiến nhịp tim Đoan Mộc Mộc đập rộn lên , những lon lắng đè ở trong lòng lập tức biến mất.
Đoan Mộc Mộc là người đầu tiên ra khỏi máy bay, khi không khí trong lành ập vào khoang mũi, mới phát giác thời gian vừa qua không chịu đi hưởng thụ, dùng để tức giận thật là lãng phí.
Bên trong khách sạn, Đoan Mộc Mộc cầm thẻ mở cửa phòng vừa mới mở cửa ra, một bóng người chen vào trước , người đàn ông không chút khách khí, hừ một tiếng: "Ông xã thân , có vẻ đi nhầm phòng rồi?"
Nói xong, người phụ nữ đứng ở cửa phòng sát vách, đôi mắt đẹp giờ phút này đang phát ra những tia sáng như rắn độc, cò vẻ hận không thể cắn chết .
Đoan Mộc có chút không hiểu, đang định thêm gì đó, chỉ cảm thấy cánh tay căng thẳng, cả người bị một cỗ trọng lực hút giật vào trong, sau đó bị cưỡng chế trên cánh cửa, "Sao nhảm nhiều như ?"
"Tôi. . . . . ." Đoan Mộc Mộc còn chưa phản bác tới cùng, đã buông ra, tháo cà vạt, sau đó từng ném ra từng món một, cho đến khi lộ ra cơ thể cường tráng của đàn ông.
Làn da màu lúa mạch,cơ thể hiện ra những đường cong tự nhiên, vai rộng mông hẹp, hai chân thẳng, toàn thân cao thấp không thấy một tia thịt dư, hoàn mỹ như điêu khắc. . . . . .
Oa! Oa! Oa!
Thật sự rất hoàn mỹ!
Thời điểm Đoan Mộc Mộc ngẩn người mất hồn, nước miếng như muốn chảy ra, tiếng đóng cửa “phanh” một tiếng khiến thức tỉnh, mới nhớ tới cái gì ——
"A! tên lưu manh. . . . . ."
Nhưng đáp lại chỉ là tiếng nước chảy ào ào.
Căn phòng cách vách, Lam Y Nhiên đang khóc vô cùng đau khổ, bởi vì chuyện Lãnh An Thần cợt Đoan Mộc Mộc, ở trên máy bay bọn họ vẫn giận dỗi, cho rằng chỉ tạm thời giận chính mình, không ngờ người đàn ông này cư nhiên đi vào phòng của người phụ nữ kia?
"Khốn kiếp. . . . . . Lãnh An Thần , tôi sẽ không tha thứ cho ." Lam Y Nhiên xong, lại thấy sợ hãi, nếu bây giờ và người phụ nữ kia sống chung một phòng, biết có chuyện gì xảy ra?
Nghĩ đến vấn đề này, Lam Y Nhiên đột nhiên đứng lên, nước mắt đang rơi lã chã trong nháy mắt ngưng lại, thời gian này không phải là lúc tranh giành người , như chỉ đẩy Lãnh An Thần xa hơn mà thôi.
Lam Y Nhiên ơi Lam Y Nhiên, sao mày lại hồ đồ như chứ?
Đoan Mộc Mộc đang sắp xếp lại hành lý của mình, liền nghe đến chuông ở cửa phòng vang lên, ra mở cửa, đứng ở phía ngoài là Lam Y Nhiên đang rưng rưng nước mắt đẹp, cho rằng ta đến bới móc, Đoan Mộc Mộc trực tiếp mở miệng: "Tôi không có hứng thú đánh nhau, gổ tôi cũng không muốn!"
Nói xong muốn đóng cửa, lại nghe Lam Y Nhiên đột nhiên mở miệng: "Cô Đoan, xin lỗi!"
Đoan Mộc có chút ngơ ngẩn, lại nghe Lam Y Nhiên tiếp, "Là tôi lòng dạ hẹp hòi, không nên như , thật ra thì do tôi quá An Thần nên mới như , tôi biết bây giờ hai người là vợ chồng, tôi thật sự rất ấy. . . . . ."
Đoan Mộc Mộc rối loạn, người phụ nữ này không uống lộn thuốc chớ?
"Y Nhiên!" chẳng biết lúc nào, Lãnh An Thần đã từ trong phòng tắm ra ngoài.
"An Thần, em sai rồi, em không nên ghen, em. . . . . ." Nước mắt Lam Y Nhiên chảy xuống y như trân châu rơi, ngay cả Đoan Mộc Mộc cũng thấy đau lòng.
"Anh không trách em." Giọng của Lãnh An Thần êm ái vang lên, mà Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, bóng dáng bên ngoài cánh cửa cánh cửa kia đã nhào vào trong ngực của người đàn ông phía sau.
"An Thần, em thật sự , rất sợ mất đi ." Lam Y Nhiên vừa khóc vừa thổ lộ, Lãnh An Thần hôn nhẹ mái tóc của , vẻ mặt mềm mại khiến đá cũng phải mềm.
Đoan Mộc Mộc đứng ở đó, hình ảnh dịu dàng này, trong lòng giống như có một cụm mây đen, buồn bực khiến không thở nổi, thì ra ba người một phòng, ở chỗ này là thừa thãi.
Ầm!
Đóng cửa phòng, bước nhanh rời đi.
Bạn thấy sao?